Cố Quyệt thực sự không chịu nổi cái bộ dạng ghen tuông tranh giành này của Thẩm Liệm. Chẳng lẽ người này không có chút tự giác nào sao? Người mình thích ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy, yêu mà không có được cũng là lẽ thường, ở đây làm mình làm mẩy cái gì?
Càng nhìn Thẩm Liệm, nàng càng cảm thấy mình cần phải gõ đầu đối phương một cái thôi, tránh để người này sinh ra thứ tham niệm chiếm hữu không nên có. Vậy nên nàng cất lời đầy chân thành sâu sắc:
"Không phải đều chỉ để điều tra vụ án thôi sao, ngươi gào khóc cái gì?"
Có lẽ là vì càng nói càng thấy bực, ngón tay thon dài của nàng bắt đầu thiếu kiên nhẫn mà gõ lên mặt bàn, cả người toát ra vẻ cay nghiệt đầy xa cách.
Thẩm Liệm nghe vậy, cảm thấy như bị ai đó moi mất một mảnh thịt trong lòng, lệ phút chốc như muốn trào ra:
"Nói thì nói thế, nhưng mà thực sự đau lắm."
Chừng đó tiền, làm gì không làm, lại cứ phải là đi uống rượu.
Uổng quá mà.
"—Câm miệng." Cố Quyệt cảm thấy bộ dạng rên rỉ ỉ ôi của Thẩm Liệm thực sự phiền phức, nhưng nghĩ lại thì người này cũng thật đáng thương. Người ta cũng chỉ là thích mình thôi, ngoài ra cũng có làm gì sai đâu. Vậy nên nàng dịu giọng lại đôi chút, nói. "Ngươi ngồi gần lại đây một chút."
Ngồi gần một chút, có lẽ trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn.
Thẩm Liệm tưởng rằng ngồi gần lại để lát nữa hai người tiện bề dò hỏi tin tức, vì thế liền ngoan ngoãn đổi vị trí.
Kết quả vừa mới ngồi xuống, nàng lại chợt nghe thấy Cố Quyệt lên tiếng cảnh cáo:
"Ngồi yên đó là được, đừng có động tay động chân."
Cố Quyệt chỉ sợ người này được đà lấn tới, ngồi cạnh mình xong sẽ bắt đầu kéo kéo níu níu, để người khác thấy được thì chẳng ra thể thống gì.
Hoặc là sẽ giống như hôm ở trên sơn trại, nhân lúc nàng không chú ý, móc lấy ngón tay nàng dưới gầm bàn.
Hừ, đừng tưởng rằng nàng không biết cái hành vi móc ngón tay trong "kim lan chi giao" là có ý gì nhé.
Cũng chẳng biết tự xem lại thân phận mình là gì. Cho dù nàng có thực sự gọi Thẩm Liệm lên giường phượng đi chăng nữa, thì cũng tuyệt đối không có chuyện Công chúa như nàng phải đi hầu hạ người ta.
"Ta không động lung tung." Thẩm Liệm lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lí nhí đáp.
Đương nhiên nàng biết mấy nơi thế này toàn đồ quý giá, lỡ không cẩn thận động phải cái gì thì thực sự không đền nổi, lúc đấy đúng là chỉ có nước ở lại làm tiểu nhị dẫn đường mà trả nợ thôi.
Nghe Thẩm Liệm hiểu chuyện như thế, sắc mặt u ám của Cố Quyệt cuối cùng cũng dịu đi vài phần, trong lòng cảm thấy người này xem như cũng biết nghe lời, nên cũng thêm đôi chút nhẫn nại đối với Thẩm Liệm.
Chính vì thế, khi thoáng liếc thấy Thẩm Liệm đang len lén đưa đôi mắt sáng trong kia của mình quan sát xung quanh, nàng cũng không còn quát mắng người ta quê mùa, không biết phép tắc giống như mọi lần, mà chỉ âm thầm ngẫm suy nghĩ. Một lúc sau, nàng chợt tỉnh ngộ, hiểu rằng thì ra đối phương đang ghen, thiếu cảm giác an toàn, nhưng lại sợ nàng tức giận, nên mới đang cố tự đánh lạc hướng như vậy.
Ừm, không tồi, có tiến bộ, biết tự an ủi rồi, nhưng đúng là có phần đáng thương.
Haizz, thiên hạ này đều là con dân của nàng. Thân là Công chúa Vụ triều, nàng cũng nên biết cảm thông cho khó khăn của bách tính.
Vả lại, đối với tình cảm của Thẩm Liệm, mặc dù nàng không thể hồi đáp, nhưng cũng không đành lòng để đối phương quá đỗi thất vọng.
Suy cho cùng cũng chỉ là nghiệt duyên mà thôi. Haizz, đến lúc phải trả rồi.
"Chỉ là gặp dịp thì diễn, thuận cảnh thì chơi mà thôi." Nàng bình thản giải thích.
Thẩm Liệm gật đầu, nàng biết đối phương nói thật. Kỳ thực, lòng nàng cũng hiểu đạo lý "không vào hang cọp sao bắt được cọp con". Một tửu lâu lớn như vậy, bọn họ không bỏ ra chút tiền gọi các cô nương và tiểu quan tới, làm sao mà có thể nghe nghóng được tin tức?
Thế nhưng nàng nghèo quen rồi, tầm mắt cũng hạn hẹp. May sao được ân nhân nhắc nhở, nàng bèn ngoan ngoãn nói:
"Ta hiểu ý của ngươi, haizz... Chỉ là ta nhất thời chưa thể chấp nhận nổi thôi. Không sao, để ta từ từ tiêu hóa là được."
Cố Quyệt nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Vậy sau này ngươi định sống sao?"
Người thích nàng nhiều như vậy, người nàng thích cũng chẳng ít, nếu lần nào Thẩm Liệm cũng ghen tuông thế này, thì sớm muộn cũng có ngày tự tức giận đến mức treo cổ mất.
"Ta cũng không biết nữa." Thẩm Liệm cũng không muốn chỉ vì mấy đồng bạc mà đau lòng đến thế, nhưng mà nàng thực sự nghèo quá, nếu sau này nàng có tiền thì có lẽ sẽ khấm khá hơn. "Đợi sau này ta đỗ tiến sĩ rồi, chắc là sẽ ổn hơn thôi."
Đỗ tiến sĩ thì có thể làm quan, làm quan thì sẽ có nhà ở miễn phí, có bổng lộc ổn định, vậy thì trong tay cũng có chút dư dả rồi. Đến lúc đó, nếu nàng muốn ra ngoài uống bữa rượu thì có lẽ cũng sẽ không đau lòng như bây giờ nữa.
Nghe vậy, Cố Quyệt hơi sững người. Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Liệm đầy kỳ quái. Thấy đối phương mặt mày kiên nghị, trong phút chốc, nàng chợt hiểu ra vì lẽ gì mà người này lại chấp nhất với chuyện khoa cử đến thế. Phải rồi, phải rồi, thân phận hai người chênh lệch quá xa. Cho dù có ngày nàng mù mắt, thực sự động tâm với Thẩm Liệm đi chăng nữa, thì với gia thế địa vị của người kia, thực sự quá khó coi, quá đáng cười.
Nếu Linh Đế mà biết, phỏng chừng sẽ đập tan uyên ương, có khi còn ban cho Thẩm Liệm một bát rượu độc ấy chứ.
Nhưng nếu Thẩm Liệm đỗ tiến sĩ thì chuyện lại khác.
Trước đây Linh Đế từng có ý định chọn rể tốt cho nàng trong nhóm sĩ tử tân khoa, chỉ là cái bóng ma tâm lý mà Kỷ Nguyên Viễn để lại cho nàng từ hồi nhỏ quá lớn, khiến nàng luôn cảm thấy đám người đọc sách quá cổ hủ nhàm chán, ba câu không rời "Khổng Tử nói". Nếu thực sự phải thành thân với một con mọt sách như thế, e rằng chưa đến ba ngày nàng sẽ nhảy sông tự vẫn mất. Vậy nên nàng thà chết cũng không thuận, chọc cho Linh Đế nổi giận, lôi nàng ra đánh một trận mới chịu thôi.
Mà nay, Thẩm Liệm tuy không biết thân phận của nàng, nhưng cũng hiểu rằng muốn cưới nữ tử nhà người ta thì bản thân phải có bản lĩnh, có vậy thì mới không thành một đôi oán ngẫu bất hạnh.
Haizz, haizz, khó cho đồ nhà quê này rồi, hẳn là phải vắt óc mấy ngày trời mới nghĩ ra nổi con đường đấy.
Nhưng mà con đường khoa cử nào có dễ đi, gian nan biết mấy. Nàng ấy như vậy... dũng khí quả thực đáng trân trọng.
Haizz, haizz, người này thật đáng thương, kiến thức nông cạn, thiên phú tầm thường, lại chẳng có sở trường nổi bật, nếu chỉ an phận làm một người bình thường, cùng một người khác chung sống qua cõi đời này, thì cũng coi như là hạnh phúc rồi. Tiếc thay, sao lại cứ đâm đầu vào người không nên yêu.
Vì người mình yêu, người này không quản khổ luyện, đầu treo xà nhà, dùi đâm vào đùi, miệt mài kinh thư, lập nên chí nguyện lớn lao đến thế.
Đợi đến khi đỗ tiến sĩ sẽ đến cầu thân với nàng...
Lần đầu tiên trong đời, Cố Quyệt vì một người mà cảm động.
Lại nhớ đến ngày đó ở trong ổ sơn phỉ, Thẩm Liệm không rời không bỏ, dốc lòng chăm sóc mình, Cố Quyệt không khỏi xúc động. Rồi lại nhớ đến hôm ấy, người này vì muốn đưa nàng xuống núi, mà nguyện hy sinh một bên chân...
Phải biết rằng, người đọc sách dù có dùi mài kinh sử chục năm, nhưng nếu thân mang tàn tật thì cả đời cũng chỉ vô duyên với đường khoa cử. Vậy mà Thẩm Liệm dám làm tới nước đó vì nàng, khiến nàng thấy thực sự có phần khó lòng nhận nổi. Một lần hiếm hoi, nàng lại bắt đầu tự suy xét, ngẫm lại xem bản thân xem mình có phải đã quá mức vô tình hay không?
Cho dù nàng thực sự không thích Thẩm Liệm, nhưng đối phương đã như vậy rồi, kiểu gì nàng cũng nên nói vài lời động viên chứ, tránh để người ta tuyệt vọng mà sống khổ sở suốt mấy chục năm dài còn lại.
Nghĩ đến đây, Cố Quyệt khẽ thở dài, dịu giọng nói với Thẩm Liệm:
"Nếu ngươi thực sự thi đỗ tiến sĩ thì chúng ta thử xem sao......"
Nàng chỉ có thể hứa đến mức đó thôi, mà lời nói cũng không thể quá chắc chắn, kẻo đến lúc nàng thực sự không thích nổi người kia, đối phương lại vì hụt hẫng mà tìm đến cái chết.
Haizz, nàng thật là thiện lương.
Mà Thẩm Liệm nghe xong câu đó, lập tức tươi cười, gật đầu đáp ứng:
"Ừm! Đến lúc đó chúng ta thử xem sao!"
Thử mấy loại rượu khác ở đây xem sao. Nàng muốn xem thử loại rượu mà một vò mấy lượng bạc, rốt cuộc khác gì rượu bán ngoài kia!
Đến lúc đó nàng sẽ mời, coi như cảm tạ ân nhân!
* * *
Trong lúc nói chuyện, bàn tiệc cũng được dọn lên. Thẩm Liệm nhìn những món ăn đầy đủ sắc, hương, vị, thật sự không nhịn được, gắp liên tục mấy đũa, vừa ăn vừa nói với Cố Quyệt:
"Đồ ở Bát Bảo Lâu vẫn là ngon nhất."
Dáng vẻ ăn uống chẳng có tiền đồ kia khiến trái tim chưa mềm được bao lâu của Cố Quyệt lại đóng băng trở lại. Nàng bực bội nói:
"Lúc nãy ngươi ăn đã nhiều thế rồi, sao giờ lại ăn nữa?"
Người này chắc chắn là quỷ đói đầu thai rồi, sớm muộn gì cũng chết gục trên bàn ăn cho xem.
Thẩm Liệm lúc này cũng tiêu hóa phần nào, lại với tay bẻ một cái đùi gà quay, gặm hai miếng, nhồm nhoàm nói:
"Bàn tiệc đắt đỏ thế này, không ăn thì phí quá."
Cố Quyệt: "......"
Cút đi, thử cái rắm gì với người này.
Nàng, Cố Quyệt, thà cô độc đến già cũng tuyệt đối không dính dáng gì với Thẩm Liệm.
Thật mất mặt.
Một lát sau, quản sự của tửu lâu dẫn theo sáu cô nương cùng năm tiểu quan vào phòng. Tiểu nhị không nhận ra thân phận của Cố Quyệt, nhưng quản sự vừa nghe đã biết ngay là ai tới. Lạc Dương Công chúa tiếng xấu vang xa, sơ ý chút thôi là sẽ chọc nàng phật ý. Quản sự sợ tiểu nhị hầu hạ không chu đáo, nên đích thân tới tiếp đón một chuyến.
Quản sự nơi này là một nam tử trung niên để râu dê, vóc người cân đối, không có bụng phệ, trông sáng sủa gọn gàng, tướng mạo trung bình, chỉ có đôi mắt hơi gian xảo. Vừa bước vào, hắn đảo mắt một cái đã nhìn ra Cố Quyệt chưa tiết lộ thân phận của mình với Thẩm Liệm, liền chắp tay thi lễ, xưng hai người là "tiểu thư":
"Tiểu nhân Lâm Lan Tây, tham kiến hai vị tiểu thư. Người bồi rượu mà các tiểu thư gọi hiện đang chờ ngoài cửa, có cần cho bọn họ vào không ạ?"
Cố Quyệt trước mặt người ngoài đương nhiên sẽ không để lộ vẻ khó chịu với Thẩm Liệm, thậm chí khi thấy có người bước vào, nàng còn nghiêng người khẽ tựa gần vào vai Thẩm Liệm, thể hiện tình cảm ân ái giữa hai người.
"Gọi vào đi." Nàng hờ hững "ừ" một tiếng.
Quản sự vỗ tay một cái, đám tiểu quan kỹ nữ lần lượt bước vào. Người thướt tha, người đẫy đà, đủ loại vóc dáng. Dung mạo của bọn họ đều là hàng cực phẩm, chỉ là Thẩm Liệm liếc qua một vòng thấy ai cũng trông na ná nhau, nhưng nàng cũng không dám hé răng nửa lời, sợ làm ảnh hưởng đến màn thể hiện của ân nhân.
Cố Quyệt không hổ là đệ nhất ăn chơi trong thiên hạ, ra tay cực kỳ hào phóng. Thấy tên quản sự này hiểu cách làm việc, liền vung tay, ném thẳng cho đối phương một tờ ngân phiếu lớn:
"Ta không thích có người quấy rầy, hiểu chưa?"
Lâm Lan Tây hai tay đón lấy ngân phiếu, tuy không hiểu Công chúa lại muốn chơi trò gì, nhưng vẫn cười tít mắt:
"Xin tiểu thư yên tâm, hôm nay tuyệt đối sẽ không có ai đến quấy rầy hai vị."
Nói xong còn dập đầu cúi lạy sát đất, hành lễ rồi lui ra.
Vừa ra khỏi phòng, Lâm Lan Tây lập tức gọi tâm phúc lại:
"Đi, báo cho vị kia một tiếng, Điện hạ tới tửu lâu chúng ta rồi."
Tâm phúc gật đầu, nhận lệnh lui xuống.
Mà ở trong phòng, tâm trạng của Cố Quyệt chẳng mấy vui vẻ. Chủ yếu là vì phòng quá nhỏ, một chỗ bé tí bằng lòng bàn tay mà đứng chen chúc bao nhiêu người, khiến nàng nhìn mà nhức mắt. Thế nên nàng lại rút từ trong người ra mấy tờ ngân phiếu, mỗi tờ tròn trĩnh một trăm lượng, đặt xuống bàn, lạnh lùng nói:
"Ta không thích đông người. Ở đây có năm trăm lượng, các ngươi muốn lấy, thì phải dùng bản lĩnh của mình mà lấy, hiểu không?"
Một đám tiểu quan và kỹ nữ liếc mắt nhìn nhau, không ai hiểu rốt cuộc Cố Quyệt đang có ý gì.
Có người sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, liền đánh liều quỳ xuống bên chân Cố Quyệt, làm ra vẻ uốn éo quyến rũ, kết quả lại bị nàng ghét bỏ, thẳng chân đá văng ra ngoài, mắng:
"Nghe không hiểu thì cút ra ngoài."
Thấy nàng nổi giận, lại còn ra tay đánh người, vài kẻ nhát gan cuống quít dập đầu tạ lỗi rồi rút lui, chỉ sợ chậm chút thôi sẽ đến lượt mình phải ăn một cước.
Thẩm Liệm định khuyên nhủ vài câu, nhưng vừa nhìn gương mặt cay nghiệt kia của Cố Quyệt lại sợ rước họa vào thân, đành dứt khoát ngậm miệng giả chết.
Chẳng bao lâu sau, phòng vốn đông nghịt người, giờ chỉ còn lại hai kỹ nữ mặc áo váy lụa mỏng.
Thẩm Liệm sợ người đi hết rồi thì phí tiền, bèn đưa tay kéo nhẹ vạt áo Cố Quyệt, nhỏ giọng thì thầm:
"...Tốt xấu gì bọn họ cũng là nữ tử."
Đá nam nhân thì thôi, đá nữ nhân thì có hơi quá cay nghiệt rồi.
Cố Quyệt đảo mắt liếc nàng một cái, rồi quay sang hỏi hai người còn lại đang đứng cách đó không xa:
"Sao, các ngươi có gì muốn nói?"
Kỹ nữ đứng bên trái dung mạo thanh tú như bích ngọc, vô cùng ưng mắt, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm tai:
"Thưa tiểu thư, nô gia tên Tư Tuyền."
Người kia cũng hành lễ theo:
"Nô gia tên Hoa Niên."
Hai người ấy, nhìn qua đã biết là cực kỳ ăn ý, quan hệ thân thiết. Bọn họ cùng thưa với Cố Quyệt và Thẩm Liệm:
"Tham kiến hai vị tiểu thư. Nếu như tiểu thư có chỗ cần đến nô gia, nô gia nhất định sẽ tận tâm tận lực."
Đây chính là ưu điểm của kẻ thông minh. Hai người này trước đó đã chứng kiến thái độ cung kính khiêm nhường của quản sự đối với Cố Quyệt, đủ biết nàng không phải nhân vật tầm thường.
Thành Thiên Thủy chỉ lớn chừng đấy thôi, mà tửu lâu lại là chốn người đông chuyện nhiều. Người có thể khiến quản sự cúi đầu cẩn thận hầu hạ đến thế, nghĩ kỹ là có thể đoán ra ngay thân phận của Cố Quyệt.
Lại nhìn sang Thẩm Liệm bên cạnh nàng, hai người quan hệ thân mật, mà Thẩm Liệm rõ ràng không phải kiểu người sẽ đến nơi này để mua vui hoan lạc, chỉ cần nghĩ thêm một chút là có thể biết lần này bọn họ đến đây là có chuyện muốn nghe ngóng.
Làm trong tửu lâu, mắt thấy tai nghe, mưa dầm thấm đất, những chốn yên hoa thế này, ngoài kỹ nữ và tiểu quan ra, thì thứ nhiều nhất chính là tin tức trăm ngả. Cố Quyệt vung tay hào phóng như vậy, lại thêm thân phận của nàng, ở cái tửu lâu này, chuyện có thể liên quan đến Lạc Dương Công chúa cao quý, sợ cũng chỉ có vụ Phò mã gia đột tử mấy tháng trước mà thôi.
Vừa khéo, ngày đó chính bọn họ đã là người đã hầu hạ Trần Mậu.
Hiện giờ Cố Quyệt đến hỏi, thì năm trăm lượng này, hai người họ nhất định phải kiếm bằng được.
[Hết chương 55]