Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 52: Mai Nhân cái gì, rõ ràng là mỹ nhân mới đúng



Rời khỏi tửu lâu, việc đầu tiên Thẩm Liệm làm chính là lặng lẽ tính toán trong lòng xem lần này đã tiêu hết bao nhiêu tiền.

Khi con số hiện ra là gần một ngàn lượng, hơi thở của nàng trong phút chốc trở nên dồn dập, thậm chí cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều đang đau thắt.

...Chừng ấy bạc, nói khó nghe một chút thì cũng đủ mua mấy căn nhà rồi, vậy mà giờ lại chỉ đổi về được mấy tin tức chẳng biết có hữu dụng hay không.

Haizz, khó trách trước đây Mai Nhân không cho mình nhúng tay vào vụ án, thì ra là sợ mình phải tiêu tiền.

Nàng ấy tốt thật.

Mà người chịu thiệt tiền là Cố Quyệt vẫn hoàn toàn không hay biết, còn tưởng Thẩm Liệm vì lấy được manh mối vụ án nên mới kích động như thế.

Nhưng chuyện này nào có đơn giản như vậy? Nếu không thì sao Phạm Hào lại không tự mình đi?

Chẳng phải là sợ chuốc họa vào thân hay sao.

Đồ ngốc này thì hay rồi, cái hố to thế mà không nhìn ra, lại còn háo hức nhảy vào.

"Chuyện sau đấy, ngươi định tính sao?"

Suy cho cùng thì trên danh nghĩa, tú tài này cũng là người của phủ Công chúa nàng đây. Vả lại nàng cũng đã hứa rồi, đợi sau này Thẩm Liệm đỗ tiến sĩ, sẽ nghiêm túc xem xét tình cảm của người này đối với mình.

Nếu vì xử lý không khéo chuyện này mà Thẩm Liệm lăn ra chết giữa đường, mà người ngoài lại không biết rõ chân tướng, chỉ thấy nàng trước thì chết mất vị hôn phu, sau lại chết thêm vị hôn thê...

Rồi cười nàng cao số, trách nàng khắc phu, lại khắc cả thê.

...Nghe chướng tai lắm.

Thẩm Liệm căn bản không nghĩ nhiều đến vậy, thật thà đáp:

"Chuyện Tư Tuyền bọn họ nói ta đều đã ghi lại rồi, đến lúc đó đưa cho Phạm Hào xem là được."

Tiện thể xem có thể đòi lại ít tiền không. Để dò hỏi tin tức, bọn họ đã tiêu đến hơn tám trăm lượng bạc đấy!

Tuy không phải tiền nàng bỏ ra, nhưng tiền của ân nhân chính là tiền của nàng.

Tiền thì ở trên người ân nhân, nhưng đau là đau ở trong tim này nè!

"......" Cố Quyệt cảm thấy mình đúng là ngày nào cũng phải lo nghĩ đủ thứ chuyện, chẳng hiểu là xui xẻo mấy kiếp mới vướng phải một oan gia như thế này. "Ta không hỏi Phạm Hào. Ta đang hỏi ngươi — chuyện sau đấy ngươi định thế nào?"

Nàng nói tiếp:

"Chuyện này dính líu quá sâu, dừng tại đây là lựa chọn tốt nhất cho ngươi."

Mấy cái tên mà hai kỹ nữ kia nhắc đến, Thẩm Liệm không biết, nhưng nàng thì biết rất rõ. Xem như là nể tình xưa nghĩa cũ, nàng nhắc nhở Thẩm Liệm thêm lần cuối.

Bằng không, mai sau mọi chuyện thành rồi, đừng trách nàng vô tình.

"Tại sao phải dừng ở đây?" Thẩm Liệm không hiểu. "Ta có linh cảm chúng ta sắp chạm được đến sự thật rồi, nếu cứ dừng lại như vậy, ta ăn không ngon, ngủ không yên."

Cố Quyệt lạnh lùng nói:

"Ngươi ăn không ngon, ngủ không yên cái rắm, ngày nào cũng ăn liên mồm, ngủ say như chết, ta thấy trời có sập xuống chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ngươi."

"Làm sao không ảnh hưởng đến ta được? Ngươi không nhận ra vì chuyện này mà gần đây ta gầy đi rõ ràng sao?"

Cố Quyệt chẳng buồn quanh co nữa:

"Nghe không hiểu tiếng người đúng không? Ngươi chỉ là một tú tài nhỏ nhoi, việc điều tra, bắt hung thủ vốn dĩ nên giao cho người của nha môn đảm nhiệm, còn ngươi thì nên về nhà học hành tử tế, chuẩn bị cho kỳ thi Hương tháng tám đi."

Thẩm Liệm không biết tình hình hiện tại ở thành Thiên Thủy, nhưng nàng thì biết. Hiện tại Vương Triều Ba và Tạ Vô Thương đang toàn tâm toàn ý vơ vét tiền bạc, chẳng bao lâu nữa sẽ dẫn theo đại quân đi dẹp phỉ.

Toàn bộ sóng ngầm ở thành Thiên Thủy đang cuộn trào, lũ đầu trâu mặt ngựa trăm ngả đã bắt đầu lộ diện để chuẩn bị nhân cơ hội gây chuyện ở ngay thời điểm mấu chốt này. Mà Thẩm Liệm, một người chẳng thể nhìn thấu thế cục, cho dù có dựa vào Huyện thừa như Phạm Hào thì cũng có ích gì?

"Nhưng người của nha môn làm sai rồi." Thẩm Liệm có phần ngoan cố, hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên can. "Nếu không điều tra rõ chân tướng, thì những người chết oan phải làm sao chứ!? Đó là mạng người, không phải cái gì khác."

Nàng nghiêm túc nói:

"Nếu ta chưa từng biết đến chuyện này, thì đương nhiên ta có thể nghe lời ngươi, dừng lại ở đây, không hỏi thêm nữa. Thế nhưng ngay từ đầu ta đã dính vào, điều đó nói lên cái gì?"

Cố Quyệt: "Nói lên là ngươi quá bao đồng."

"...Nói lên là ông trời muốn ta giúp họ một tay." Thẩm Liệm nghiêm nghị nói. "Thế đạo đã khổ thế này rồi, nếu ai cũng chỉ biết giữ mình mà khoanh tay đứng nhìn, thì làm sao mong có được công lý?"

Nghe vậy, Cố Quyệt lẳng lặng quan sát Thẩm Liệm mấy lượt, bỗng chốc hiểu ra vì sao Phạm Hào lại tìm đến Thẩm Liệm.

Với cái kiểu máu nóng nhiệt huyết, đầu óc đơn giản, trong lòng toàn những lý tưởng đại nghĩa ngu xuẩn như Thẩm Liệm, quả thực là kẻ gánh tội trời sinh.

Chẳng qua là vận khí tốt, gặp được Cố Quyệt nàng.

Chứ không thì đã sớm chôn trong bãi tha ma rồi.

Haizz, thôi, thôi vậy. Nghĩ đến chuyện trước đó Thẩm Liệm còn muốn vì nàng mà treo cổ đâm đùi, khổ luyện đọc sách, nàng đành giúp Thẩm Liệm một tay vậy.

"Ngươi giúp ta mang một thứ cho Phạm Hào." Cố Quyệt nói.

Nếu đã muốn làm loạn, chỉ riêng chuyện này thôi vẫn còn quá nhỏ, phải thêm chút dầu vào lửa mới được.

Kết quả Thẩm Liệm lại nghe không hiểu tiếng người, ngớ ra một lúc rồi hỏi:

"Hóa đơn à?"

Cố Quyệt: "......"

* * *

Như trước, vẫn là đúng giờ Tuất, Thẩm Liệm đến nhà Phạm Hào. Lần này Phạm Hào vẫn chưa về. Thẩm Liệm cũng không gấp, dù sao nàng cũng chẳng có việc gì, liền ngồi ngoài cửa chờ.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, trời đã tối hẳn, từ xa, nàng mới nhìn thấy bóng Phạm Hào bị ánh đèn lồng kéo dài trên đất, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm Liệm tiến lên hai bước, hành lễ rồi nói:

"Tiểu sinh Thẩm Liệm bái kiến Phạm đại nhân."

Trên mặt Phạm Hào tràn đầy vẻ mỏi mệt, đến gần mới nhìn rõ áo choàng bắn đầy bùn đất.

"Phạm đại nhân vừa đi đâu về vậy? Sao lại......" Thẩm Liệm không nhịn được mà hỏi.

"Ra khỏi thành một chuyến." Phạm Hào rõ ràng đã mệt mỏi đến cực độ, tuy có hơi bất ngờ khi thấy Thẩm Liệm nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ mở cửa mời nàng vào trong. "Ta đi thay y phục trước, ngươi cứ tự nhiên, không cần quá giữ lễ."

Thẩm Liệm ngoan ngoãn ngồi trong sân chờ. Ngồi một lúc, lại thấy trong ấm không có nước, nghĩ lát nữa Phạm Hào có thể sẽ muốn uống chút gì đó, nàng lại đứng dậy vào bếp nhóm lửa đun nước.

Vừa đun xong nước, mang ra rót vào ấm thì Phạm Hào cũng bước ra sau khi chỉnh trang qua loa.

Phạm Hào đã đổi sang một bộ trường sam cũ, tóc ban ngày buộc gọn giờ cũng xõa xuống, trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Trên mặt còn vương bọt nước, có vẻ là vừa mới rửa mặt xong, tinh thần cũng bớt mỏi mệt phần nào.

Lúc Phạm Hào đi đến, Thẩm Liệm vừa khéo đang tiện tay pha trà, dáng vẻ hiền lành đảm đang, thật có đôi phần giống như nàng tiên ốc:

"Đại nhân uống chút trà đi ạ."

"Được."

Phạm Hào ngồi xuống, cầm chén trà uống hai ngụm. Vừa mới thả lỏng được dây thần kinh căng như dây cung suốt một ngày, nàng lại nghe Thẩm Liệm hỏi mình đã dùng cơm chưa, có cần nàng ấy lên phố mua ít đồ ăn về không?

"Nếu đại nhân không chê, tiểu sinh có thể vào bếp làm một bữa cơm bạc."

Phạm Hào đáp rằng trên đường trở về nàng đã ăn rồi, không cần phiền phức, đồng thời cũng cảm tạ ý tốt của Thẩm Liệm:

"Ngươi cũng ngồi nghỉ chút đi, nhà ta bừa bộn quá, ngay cả chén nước nóng cũng không có, khổ cho ngươi phải bận tới bận lui thế này."

Trong lòng Phạm Hào tăng thêm không ít thiện cảm với Thẩm Liệm. Chẳng trách người này có thể mê đảo vị Công chúa Điện hạ khó chiều kia, quả thực có vài phần bản lĩnh.

"Hôm nay ngươi đến tìm ta, là nghe ngóng được tin gì rồi sao?"

Thẩm Liệm gật đầu, lấy từ trong ngực ra hai bản ghi chép, đưa cho Phạm Hào:

"Hôm nay ta đến tửu lâu nơi Trần Mậu gặp chuyện để dò hỏi, hai kỹ nữ này vừa hay lại là người đã ở cùng Trần Mậu ngày hôm ấy, đây là khẩu cung của bọn họ."

Phạm Hào nhận lấy bản khẩu cung, vừa lật xem, vừa ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi đến tửu lâu thật à?"

Tửu lâu đó nổi tiếng đắt đỏ, một bình rượu đã mấy lượng bạc. Thẩm Liệm là kiểu người ra ngoài uống nước còn muốn mặc cả, vậy mà lại chịu bỏ tiền ra sao?

Nàng còn tưởng Thẩm Liệm sẽ phải giả làm đầu bếp hay tạp dịch gì đó, trà trộn vào mấy ngày làm nội ứng mới moi được tin tức, không ngờ lại nhanh như vậy.

Đúng là đánh giá thấp người này rồi.

"Đúng vậy. Nói đến chuyện này thì cũng may mà có bạn tốt của ta giúp trả tiền rượu, không thì đến cửa tửu lâu ta cũng không vào nổi." Nhắc đến Cố Quyệt, gương mặt Thẩm Liệm tràn đầy vẻ tự hào, cảm thấy mình có thể quen biết một người tốt như thế thực sự là vinh hạnh trời ban. "À phải rồi, nàng ấy nghe nói đại nhân đang điều tra vụ án, còn nhờ ta mang cho đại nhân một bức thư."

Thẩm Liệm lấy thư ra, hai tay đưa cho Phạm Hào.

Phạm Hào không vội mở, trong lòng tuy đã có vài phần đoán trước nhưng vẫn muốn hỏi thêm một câu:

"Bạn tốt của ngươi... là?"

Thẩm Liệm sợ Phạm Hào thân là Huyện thừa mà coi thường chúng bách tính không có công danh, liền giải thích:

"Nàng cũng là người thành Thiên Thủy, là nữ nhi của một phú thương, nhưng phụ mẫu đều đã mất, hiện đang sống nương tựa cùng thúc thúc. Họ Mai, đơn danh một chữ Nhân, tuổi tác ngang bằng với ta, là một người rất tốt, rất lương thiện."

"Mong Phạm đại nhân đừng trách nàng. Bằng hữu của ta tốt lắm, cũng cực kỳ lợi hại. Trước kia chính nàng là người đã dẫn ta đi khám nghiệm tử thi — À đúng rồi, nói ra thì nàng cũng có liên quan đến vụ án này."

"Trần Mậu kia, thực ra chính là vị hôn phu chưa qua cửa của nàng. Nàng viết thư cho đại nhân, có lẽ là muốn hỏi thăm tình hình vụ án, đòi lại công bằng thay vị hôn phu của mình." Nửa câu sau cùng, chính miệng nàng nói mà còn chẳng mấy tin tưởng, giọng nhỏ hẳn lại.

Phạm Hào: "......"

Phạm Hào: "Mai Nhân?"

Nếu không phải sợ truyền ra ngoài khiến người ta hiểu lầm nàng bất kính với Công chúa Điện hạ, thì cái tên này thực sự khiến nàng cười lăn ra đây rồi.

Lạc Dương Công chúa quả không hổ danh là người không bao giờ theo lẽ thường nhất trong triều. Người ta ra ngoài đều cố gắng giữ kín, còn Điện hạ thì hay rồi, thân phận chẳng buồn giấu giếm, ngược lại còn đặt cho mình cái tên trắng trợn như thế.

Mai Nhân cái gì, rõ ràng là Mỹ Nhân mới đúng. [1]

Khổ thân Thẩm Liệm là người quá thành thật, đến giờ còn chưa nghe ra ẩn ý phía sau cái tên ấy, lại còn tin sái cổ câu chuyện xuất thân đầy hoa mỹ do cái lưỡi dẻo quẹo của Công chúa bịa ra.

Haizz... Thật tội nghiệp.

[1] Giải thích: Ở đây chơi chữ Mai Nhân – 梅仁 (méirén) đọc gần giống Mỹ Nhân – 美人 (měirén).

Thẩm Liệm cảm thấy ánh mắt Phạm Hào nhìn mình có phần không đúng lắm, sao lại mang theo cả chút thương hại thế kia?

Nhưng nàng không dám chắc, chỉ nhẹ giọng gọi:

"Phạm đại nhân?"

"Ừm?" Phạm Hào hoàn hồn, khẽ ho một tiếng, giả vờ nói. "Đã là người... người nhà của nạn nhân, thì viết thư tới hỏi thăm vụ án cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

Tuy nàng chẳng thấy Lạc Dương Công chúa có chút gì thật lòng để tâm đến tên Phò mã gia như gối thêu hoa kia, nhưng ngoài mặt, ít nhất là trước mặt người thành thật như Thẩm Liệm, nàng không thể vạch trần.

Lỡ đâu phá hỏng chuyện tốt của hai người họ, ai biết được vị Công chúa Điện kia có đến kiếm chuyện với nàng không?

Nàng chỉ định làm quyền thần[2] thôi, không muốn làm oan hồn đâu.

[2] Quyền thần: chỉ những vị đại thần nắm giữ thực quyền trong triều đình, có quyền lực vượt qua cả hoàng đế, nghĩa tiêu cực thường dùng để chỉ những vị quan lạm quyền.

Thẩm Liệm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thật lòng cảm thán:

"Phạm đại nhân, con người của đại nhân thật tốt."

Phạm Hào: "......"

Ngươi mới thật tốt ấy, bị người ta lừa thế này rồi mà còn nói tốt giúp người ta. Trên đời này không tìm nổi người thứ hai đâu.

[Hết chương 52]