Sau khi chê bai Thẩm Liệm xong, Phạm Hào cũng bắt đầu đi vào chính sự. Nàng lo ngại bức thư của Cố Quyệt sẽ ảnh hưởng đến bản thân — Lỡ như Cố Quyệt nhất thời quẫn trí, thực sự bén rễ si tình với tên Phò mã gia chết yểu kia thì sao?
Nếu bây giờ Cố Quyệt gửi thư đến là để giành lấy vụ án này tự mình xử lý, thì chẳng phải nàng sẽ thành kẻ "may váy cưới cho người khác mặc" hay sao?
Thế thì không được.
Vậy nên Phạm Hào tạm đặt lá thư một bên, quay sang xem khẩu cung của hai kỹ nữ, còn nói với Thẩm Liệm:
"Chỉ mình ngươi thấy ta tốt thôi thì chưa được. Hiện giờ ta là quan phụ mẫu của thành Thiên Thủy, phải xứng đáng với chiếc mũ ô sa trên đầu mình. Vậy nên, để ta xem xong việc chính rồi sẽ đọc thư của 'bạn tốt' ngươi gửi đến."
Nàng phải nói rõ ràng, bằng không đến lúc Thẩm Liệm ngốc nghếch này nói sai câu nào, rồi truyền tới tai Công chúa Điện hạ lại thành nàng bất kính, dám để thư Điện hạ đích thân hạ bút viết sang một bên.
Thẩm Liệm cũng thấy lời này hợp lý, liền đáp:
"Đương nhiên rồi, điều tra vụ án quan trọng hơn."
Kỳ thực trong lời khai của Tư Tuyền và Hoa Niên cũng không có gì mới mẻ hay phức tạp, dù sao thì sau khi vụ án xảy ra, nha môn cũng đã triệu tất cả người trong tửu lâu về thẩm vấn. Nếu bọn họ có điểm gì đáng ngờ, thì vụ án này cũng sẽ không khép lại nhanh như vậy.
Cũng đâu phải người của nha môn giết Trần Mậu, chẳng lẽ còn phải ngụy tạo vụ án chắc?
Khi ấy, Phạm Hào muốn Thẩm Liệm đi dò hỏi tin tức, một là muốn kéo Thẩm Liệm xuống nước, hoặc là kéo theo cả Lạc Dương Công chúa phía sau nàng ấy xuống nước.
Thứ hai là, nàng muốn xem vị Lạc Dương Công chúa này có thực sự hoang đường vô pháp như lời đồn không.
Những mánh khóe nho nhỏ của Phạm Hào, đặt trước mặt người thông minh thì căn bản chẳng đáng để mắt tới, mà sự thật cũng đúng như những gì nàng đoán, Công chúa Điện hạ đã nhìn thấu cái mánh nhỏ của nàng. Tuy chưa biết nội dung bức thư viết gì, nhưng ít nhất có thể xác định được rằng, có vài chuyện giữa nàng và Cố Quyệt đã là điều ngầm hiểu rõ với nhau rồi.
Còn Thẩm Liệm có thể điều tra được gì hay không, Phạm Hào vốn chẳng ôm hy vọng gì.
Đặt kỳ vọng vào người khác, chẳng thà tự dựa vào chính mình. Thế nên Phạm Hào mới đích thân ra khỏi thành để tìm kiếm manh mối khác.
Chỉ là thật không ngờ Thẩm Liệm lại thật sự có chút bản lĩnh, trong khẩu cung mới này quả thực có một điểm không giống với hồ sơ của nha môn.
Tối ngày hai mươi mốt tháng hai, Trần Mậu cùng ba tên bạn nhậu tới tửu lâu. Theo hồi ức của Tư Tuyền, lúc nàng tiếp đón Trần Mậu đã gần canh một (7 đến 9 giờ tối). Lúc mới gặp nhau, Trần Mậu đã hơi ngà ngà say.
Sau đó Trương Chi và Trần Mậu vì lời nói bất hòa mà xảy ra tranh chấp, trong lúc xô đẩy thì đụng ngã bình phong ngăn trong phòng, lại vừa hay đập trúng bàn ăn phòng bên cạnh. Hồ sơ của nha môn có nhắc một câu về chuyện này, nhưng không viết rõ người ngồi bàn bên rốt cuộc là ai, còn trong khẩu cung mới mà Thẩm Liệm mang về, Tư Tuyền lại khai rằng ngồi bàn bên hôm đó là con một quan lớn.
Lúc Tư Tuyền nói đến đây, rõ ràng có phần do dự, tựa như chẳng muốn nói ra. Nhưng Thẩm Liệm là kiểu người đầu đất bộc trực, đã nghe là con quan lớn mà vẫn không nghĩ được phía sau chuyện này còn phức tạp đến mức nào, cứ gặng hỏi đến cùng:
"Con quan lớn? Là quan lớn nào?"
Tư Tuyền không đoán được Thẩm Liệm rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng thấy Công chúa Điện hạ ngồi bên cạnh không lên tiếng ngăn cản, lại nghĩ tới năm trăm lượng bạc kia, nàng đành khẽ cắn môi, thành thật khai:
"Là trưởng tử của Quận thú bản địa Vương đại nhân, công tử Vương Bách Tùng."
Chuyện nhi tử của Vương Triều Ba hôm đó cũng có mặt tại hiện trường, khi nha môn gọi về hỏi cung, Tư Tuyền đương nhiên không dám tùy tiện nói ra. Về sau, trong lúc Tạ Vô Thương thẩm án, chú ý tới việc Trần Mậu có xung đột với người khác, lại thấy Tư Tuyền ấp úng lắp bắp, mới nghi có ẩn tình, liền nghiêm giọng ép hỏi. Tư Tuyền và Hoa Niên tuy có chút khôn vặt, nhưng sao có thể chịu nổi thủ đoạn xét hỏi của nha môn, chẳng bao lâu đã nôn ra sự thật.
Cứ tưởng nói ra là xong, nào ngờ lại bị Huyện lệnh Tạ Vô Thương kết tội "vu khống bừa bãi", phạt năm trượng, sau đó đuổi khỏi nha môn.
Từ đó về sau, hai người bọn họ không dám nhắc lại chuyện này trước mặt ai nữa.
Sau đó lại nghe nói cái chết của Trần Mậu đã được nha môn kết án, là say rượu dẫn đến tử vong, không phải bị sát hại, nên bọn họ lại càng không dám nhắc đến.
Nhưng nay Cố Quyệt tới hỏi, giữa một quan tứ phẩm và một Công chúa đương triều, ai nặng ai nhẹ, bọn họ vẫn phân biệt được.
Hơn nữa, cái danh tiếng lẫy lừng của Lạc Dương Công chúa đã vang xa khắp nơi. Khi còn ở kinh thành Khánh Châu, ngay dưới chân Thiên Tử, nàng ta còn dám đánh mệnh quan triều đình ngay giữa phố. Hai người bọn họ chỉ là kỹ nữ nhỏ bé, nếu thực chọc cho Công chúa không vui, bị ban chết cũng không phải chuyện không thể.
Giữa hai cái hại, chọn cái nhẹ hơn, thế nên họ đành kể lại chi tiết toàn bộ sự việc hôm đó.
Thẩm Liệm nói với Phạm Hào:
"Theo lời khai của hai người họ, Trần Mậu sau khi say rượu đã đập đổ bàn ăn của vị Vương công tử kia, rồi lại không chịu xin lỗi, Vương Bách Tùng lý lẽ với hắn còn bị hắn đẩy một phát."
Nói đến đây, Thẩm Liệm lắc đầu:
"Trần Mậu này đúng là uống say quá rồi, dám động thủ với cả con quan tứ phẩm, may mà không gây ra chuyện gì lớn, chứ không thì hắn tiêu đời rồi."
Nghe vậy, Phạm Hào ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi:
"...Ngươi thực sự không biết gì về thân phận của Trần Mậu sao?"
Tuy cái tên Trần Mậu này không quá nổi danh, nhưng chuyện Phò mã gia chết ở thành Thiên Thủy hai tháng trước thì đã lan truyền rầm rộ, bách tính trong thành ai cũng đều hay biết. Vả lại, xem thái độ của Lạc Dương Công chúa đối với Thẩm Liệm, ngoại trừ việc không trực tiếp tiết lộ thân phận ra, còn lại những chuyện khác đều không hề giấu giếm. Thẩm Liệm chỉ cần có nửa cái não thôi thì cũng đã sớm nghe ngóng được Trần Mậu là vị hôn phu của ai rồi.
Thẩm Liệm ngạc nhiên:
"Biết gì cơ ạ?"
Phạm Hào hỏi lại:
"Chẳng phải ngươi rất thích hóng chuyện thị phi à, sao lại chưa từng nghe qua gì về chuyện của Trần Mậu?"
"Ta đúng là có hơi hóng hớt thật, nhưng ta cũng có nguyên tắc của mình chứ." Thẩm Liệm lý lẽ hùng hồn đáp. "Loại nam nhân ăn chơi chết ở thanh lâu thì có gì hay ho mà nghe, chẳng qua chỉ là một tên phá gia chi tử, ham mê cờ bạc gái gú, cuối cùng gặp báo ứng mà thôi. Nghe chuyện của hắn, không bằng ra đầu thôn nghe cụ già kể chuyện em trai lén trèo lên giường chị dâu, bị bắt qua tang rồi trói lại đánh một trận......"
"—Dừng. Ta không muốn nghe mấy chuyện đó."
Phạm Hào xoa xoa ấn đường, tuy biết Thẩm Liệm không giống người thường, nhưng thật không ngờ lại đến mức này, khiến nàng nhất thời không biết nên nói gì.
"...Trần Mậu này, là dòng dõi chi thứ của thế gia họ Trần, bởi vì quá khứ bừa bãi trác táng nên đã bị trục xuất khỏi gia môn, sau đó nhờ kết được một mối hôn sự tốt nên mới tới thành Thiên Thủy ở rể. Bên nhạc gia (nhà vợ) hắn... cũng chính là nhà bạn tốt của ngươi, bối cảnh rất lớn. Vì vậy, hắn mới dám lộng hành như thế."
Nàng chỉ có thể nói đến đây, nếu Thẩm Liệm vẫn không hiểu, thì đến ngày biết được thân phận thật của Công chúa Điện hạ, đừng trách nàng không nhắc trước.
Nào ngờ Thẩm Liệm nghe lời này, còn đắc chí reo lên:
"Oa, nhà của Mai Nhân lợi hại như vậy sao. Được nàng ấy để mắt tới, còn nguyện ý làm bạn với ta, hì hì, nàng ấy thật tốt."
Phạm Hào: "......"
Phạm Hào lười không muốn nói tiếp. Dù sao người kết bái kim lan với Thẩm Liệm cũng chẳng phải nàng, Thẩm Liệm có ngốc thì cũng chẳng liên quan đến nàng.
Xem tiếp diễn biến phía sau:
Vương Bách Tùng bị Trần Mậu đẩy một cái, đám tùy tùng tiểu tư bên cạnh nhìn thấy tất nhiên không chịu để yên, lập tức bước lên đòi công đạo. Ban đầu, Vương Bách Tùng không nhận ra Trần Mậu, còn tưởng là một tên say xỉn không có mắt, liền lệnh cho người đánh một trận rồi ném ra ngoài.
Nhưng Trần Mậu dù sao cũng từng làm thị vệ trong cung, tuy uống rượu, nhưng đối phó với mấy tên tiểu tư thì vẫn không thành vấn đề, chỉ mấy chiêu đã chế ngự được đám thủ hạ của Vương Bách Tùng, còn dám vô sỉ to mồm châm chọc Vương Bách Tùng không đáng mặt nam nhân, yếu đuối như đàn bà, lúc nào cũng cần người che chở.
Vương Bách Tùng tức giận đến mức chân tập tễnh vẫn cố đứng dậy đá Trần Mậu một cái, kết quả lại đá hụt, ngã nhào ra đất.
Khiến Trần Mậu phá lên cười.
Trần Mậu vốn là loại người hành vi bất chính, thuở thiếu niên, dựa vào gia thế, hắn từng mua dân nữ về làm thiếp thất, nay thành Phò mã gia, đương nhiên lại càng không để ai vào mắt. Thấy Vương Bách Tùng ngã lăn ra đất, hắn tiến lên một bước, giẫm thẳng lên cánh tay của Vương Bách Tùng, cười khẩy:
"Hôm nay tâm trạng ông nội ta tốt, nếu như ngươi chịu thừa nhận ngươi không phải nam nhân, thì ông nội bỏ qua cho."
Nói xong còn tăng thêm lực ở chân, dường như muốn giẫm gãy tay của Vương Bách Tùng.
Vương Bách Tùng tuy tay trói gà không chặt, nhưng dù sao cũng là công tử nhà quan tứ phẩm, nào chịu nổi uất ức như thế. Hắn ta lòng sinh hận ý, trợn mắt nhìn chằm chằm Trần Mậu, hung tợn quát:
"Nghiệt tử, lẽ ra năm xưa ta không nên cùng mẹ ngươi sinh ra loại súc sinh như ngươi!"
Trần Mậu vốn đã uống say, đầu óc không còn tỉnh táo, lại nghe kẻ bại tướng dưới chân lăng nhục mẹ mình, nhất thời nảy sinh sát ý, đang định ra tay thì có một nam tử bước vào phòng kịp thời ngăn cản:
"Trần công tử, xin thủ hạ lưu tình—"
Nam tử này tướng mạo thanh tú nho nhã, chỉ là chân hơi bất tiện. Hắn bước vào phòng, hết lời khuyên can mới làm dịu được Trần Mậu đang nổi điên, rồi lại gọi quản sự tửu lâu vào, đưa tất cả những người không liên quan rời đi.
Những chuyện xảy ra sau đó thì Tư Tuyền không biết nữa, chỉ là sáng hôm sau nghe quy công[1] kể lại rằng hai người đã giảng hòa, sau còn ngồi uống rượu vui vẻ một lúc lâu
[1] Quy công: Nam nhân làm tạp dịch trong kỹ viện.
Vương công tử quả là người biết co biết duỗi. Để tạ lỗi với Trần Mậu, tiền phí đêm đó hắn đều chi trả toàn bộ, còn gọi thêm một bàn đồ ăn đến phòng riêng, thậm chí ngay cả tiền kỹ nữ của Trần Mậu hắn cũng tự mình trả hết.
Lúc Tư Tuyền biết được thì vô cùng lấy làm lạ về thân phận của Trần Mậu. Có thể khiến cho trưởng tử nhà quan tứ phẩm phải cúi đầu khuất phục, rốt cuộc thân phận của Trần Mậu là gì chứ?
"Cái này mà cũng không biết à?" Quy công thần thần bí bí nói. "Hắn ta là rể nhà Lạc Dương Công chúa trên đất phong này của chúng ta, chính là Phò mã gia tương lai đó."
Dứt lời, quy công mở cửa các nhã gian, định gọi các vị khách chưa bao phòng qua đêm dậy. Trời sắp sáng, tửu lâu cũng sắp phải đóng cửa rồi.
Nào ngờ cửa vừa mở ra, vị Phò mã gia đêm qua vẫn còn vui vẻ, giờ đã ngã lăn ra đất, không còn động đậy.
Miệng vẫn còn đầy chất nôn, nhìn là biết là do say rượu, nôn mửa rồi bị sặc chết.
Thẩm Liệm nói:
"Vụ án này có liên quan rất lớn đến Vương Bách Tùng, dù sao trong phòng sau đó cũng chỉ có mình hắn ta và Trần Mậu. Khoảng thời gian sau nửa đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, e rằng chỉ mình hắn ta biết rõ."
Phạm Hào sau khi đọc xong khẩu cung đã thấy nhức đầu, lại còn nghe Thẩm Liệm nói mấy lời viển vông như trên trời rơi xuống, nhất thời cảm thấy như bệnh đau đầu sắp phát tác:
"Ngươi định thế nào?"
"Tất nhiên là bắt Vương Bách Tùng tới hỏi cho rõ rồi."
Thẩm Liệm ngơ ngác nhìn Phạm Hào, như thế đang muốn nói:
Ngươi là Huyện thừa hay ta là Huyện thừa? Mấy chuyện bắt người thẩm vấn này đương nhiên là việc của nha môn rồi, chẳng lẽ còn muốn Tú tài như ta đi làm?
Đừng nói người, đến gà nàng còn không biết bắt nữa ấy chứ.
[Hết chương 53]