Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 54: Tấm lòng nàng ấy dành cho nàng, nàng hiểu mà



Phạm Hào hồi lâu chẳng thốt nổi nên lời, đầu chỉ mải nghĩ: Không lẽ Công chúa Điện hạ thích Thẩm Liệm là vì cuộc sống quá buồn chán, hoặc là áp lực quá lớn, còn người này thì không có não, cho nên ở bên chẳng cần phải lo nghĩ quá nhiều?

"Phạm đại nhân?" Thẩm Liệm thấy Phạm Hào ngồi cả buổi không nói câu nào, cảm thấy khó hiểu, bèn gọi thử một câu.

Phạm Hào: "...Ta đang nghĩ."

Thẩm Liệm tròn mắt đầy vẻ ham học hỏi:

"Nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ người như ngươi rốt cuộc có thích hợp để tiếp tục đọc sách, thi cử cầu công danh nữa hay không." Phạm Hào mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Liệm, hiếm lắm nàng mới nói ra lời gay gắt đến vậy, thực sự là bị Thẩm Liệm chọc cho tức giận. "Ngươi nghĩ ta là tướng soái đại quan hay là khâm sai đại thần? Con một quan tứ phẩm, ta muốn thẩm vấn là thẩm vấn? Ngươi thực sự xem trọng ta quá rồi."

Hôm nay nàng mà dám thẩm vấn nhi tử của Vương Triều Ba, thì ngày mai thể nào cũng có công văn từ kinh thành đưa đến, tước luôn cái chức quan của nàng.

Đến lúc đó ai phải vào ngục trước, còn chưa biết được đâu.

Thẩm Liệm "à" một tiếng. Nàng xuất thân quê mùa, vị quan lớn nhất nàng từng gặp cũng chỉ là Phạm Hào. Nàng hoàn toàn không hiểu quy tắc chốn quan trường, cũng chẳng hiểu những thứ nhân tình thế thái kiểu này. Nàng chỉ biết rập khuôn theo những phân tích án hình trong sách vở mà thôi.

"Thế thì làm sao đây? Đại nhân, người là Huyện thừa nơi này, có quyền quản chế các vụ án hình sự trong địa phương. Vương Bách Tùng tuy có cha là quan tứ phẩm, nhưng bản thân hắn không có công danh, cũng chẳng có chức vị, vụ án này đã liên quan tới hắn, thì đương nhiên phải hỏi cung, phải thẩm vấn chứ."

"......"

Phạm Hào cảm thấy khẩu vị của Công chúa Điện hạ quả thực độc đáo, giữa bao nhiêu sĩ tử vào thành lại có thể chọn trúng một kẻ cứng đầu như vậy, đúng là chẳng dễ dàng. Thế nhưng nàng không biết rằng, chuyện thẩm vấn Vương Bách Tùng này kỳ thực là do Cố Quyệt bày ra.

Trong mắt Cố Quyệt:

Phạm Hào, ngươi không phải rất thích đào hố người khác sao? Vậy thì cũng nếm thử mùi vị bị người ta đào hố cho mình xem cảm giác thế nào.

Lúc ấy, khi mới rời khỏi tửu lâu, Thẩm Liệm chưa nghĩ được manh mối nào, liền nói với Cố Quyệt:

"Tuy Tư Tuyền bọn họ khai rất rõ ràng, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào mỗi thứ này mà đi hỏi Vương Bách Tùng được."

Dù sao người ta cũng là con nhà quan, không có chứng cứ thì tất nhiên không thể tùy tiện thẩm vấn.

Cố Quyệt dáng vẻ uể oải lười biếng, nghe xong lại không đồng tình mà hỏi ngược lại:

"Tại sao lại không thể hỏi?"

Chuyện này nếu đã muốn làm ầm ĩ, thì chơi nửa vời có gì thú vị?

Không kéo Vương Triều Ba vào, thì nàng nhúng tay vào làm gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à?

Bị hỏi bất ngờ, Thẩm Liệm cứng họng. Trực giác của nàng cảm thấy như vậy có vẻ quá đường đột, nhưng lại không nói rõ được lý do, chỉ đành đáp:

"...Nhà hắn có thế lực, đến hỏi trực tiếp như vậy dường như không ổn lắm?"

Cố Quyệt liếc nhìn Thẩm Liệm, khích bác thêm:

"Trước đây chẳng phải ngươi không sợ trời không sợ đất, nhất định cứ muốn nhúng tay vào vụ này sao? Thế nào, giờ sợ rồi à? Ta còn tưởng ngươi là nữ Thanh Thiên tương lai, vì lẽ phải mà không tiếc đầu rơi máu chảy chứ."

Thẩm Liệm dùng những lời biện giải yếu ớt để bao biện cho sự bồng bột tuổi trẻ của mình:

"Nữ Thanh Thiên gì chứ...... Ta chỉ là không muốn thấy người bị chết oan thôi."

"Vậy giờ ngươi đang làm bộ làm tịch cái gì? Bị ta nói trúng rồi đúng không? Thấy người ta là quan lớn, sợ rước họa vào thân chứ gì?" Cố Quyệt đánh giá nàng từ đầu đến chân, giọng điệu đầy chê bai. "Ta biết ngay, tú tài nhà ngươi miệng lúc nào cũng nói hay hơn hát, đến lúc gặp chuyện thì căn bản chẳng trông mong được gì. A Quế tẩu lúc ở sơn trại đối xử với ngươi xem như không tệ nhỉ? Trước đây ngươi còn mạnh miệng nói muốn đòi lại công đạo cho bà ấy, giờ vừa nghe hung thủ giết người có thể là quyền quý gì đó đã lập tức đánh trống rút lui — không thấy mất mặt sao?"

"Ta sợ người ta là quan lớn chỗ nào?"

Thẩm Liệm bị nói mà cảm thấy hổ thẹn hết sức. Nàng biết Mai Nhân không phải đang thực sự chê bai nàng, lại càng không phải coi thường nàng, mà chỉ muốn khích lệ nàng kiên trì giữ vững lý tưởng trong lòng mà thôi.

Chỉ là lời nói có chút khó nghe.

Tấm lòng Mai Nhân dành cho nàng, nàng hiểu mà.

Haizz, không ngờ ân nhân nhà mình tính khí nóng nảy, tính cách ngang ngược, nhưng khi đối mặt với chuyện lớn lại có thể chính trực đến vậy. Không sợ cường quyền, thực sự khiến cho người ta khâm phục vô cùng.

So ra mới thấy, mấy câu nhụt chí mình vừa nói thực sự chẳng thể sánh ngang. Đúng là nhỏ nhen, thiếu khí độ, làm mất mặt người đọc sách.

Đúng thế, sao phải sợ quan lớn cơ chứ?

Đúng là đúng, sai là sai.

Chẳng lẽ thế đạo này còn có thể đảo lộn hay sao?

"Vậy ngươi sợ cái gì?"

Thẩm Liệm liền tìm lý do:

"Ta chỉ sợ không có chứng cứ, tùy tiện đi đối chất với Vương Bách Tùng thì sẽ đánh rắn động cỏ."

"Nhưng ngươi không thử động thì làm sao biết rắn núp trong hang nào?" Cố Quyệt nhìn Thẩm Liệm, nở nụ cười đầy ẩn ý. "Còn chuyện Vương Bách Tùng có thế lực thì sao? Ở thành Thiên Thủy này chẳng lẽ chỉ mỗi hắn là có thế lực lớn hay sao?"

Nói cho cùng, ngoài Linh Đế ra, còn ai dám đập bàn ra oai với nàng?

Thấy bộ dạng đắn đo do dự của Thẩm Liệm, hết sợ sói trước lại sợ hổ sau, Cố Quyệt tuy chán ghét nhưng vẫn chỉ cho nàng một con đường:

"Ngươi cứ nói thẳng chuyện này với Phạm Hào, bảo nàng ta đi thẩm vấn Vương Bách Tùng, còn Phạm Hào có dám hay không thì tính sau."

Thẩm Liệm đầu óc đơn giản, tưởng rằng Cố Quyệt chỉ đơn thuần đang quan tâm đến vụ án, nên trên đường đến đây, nàng tự suy xét một chút, thấy cũng có lý.

Tên Vương Bách Tùng đó nói cho cùng thì thực ra chỉ là nhờ có một người cha tốt. Hắn ta đã dính líu đến án mạng, nha môn gọi đến hỏi cũng là phải lẽ. Cha hắn là mệnh quan triều đình, chẳng lẽ còn không hiểu đạo lý này? Huống chi, Phạm Hào cũng là người của triều đình, tính ra thì cũng là đồng liêu với vị Vương đại nhân kia chứ nhỉ?

Không chừng còn có chút giao tình ấy chứ.

"Đồng liêu?" Phạm Hào bị lời của Thẩm Liệm chọc cho bật cười. "Ta mà đồng liêu gì với đại quan tứ phẩm? Loại mạt lưu như ta ngay cả tư cách tiến cung chầu triều còn không có, ngươi lại còn nói ta có chút giao tình với Vương đại nhân? Giao tình gì? Giao tình mất đầu chắc?"

Thẩm Liệm bị những lời châm chọc ngầm của Phạm Hào làm cho lúng túng, cũng biết mình suy nghĩ quá viển vông, bèn nhún nhường hỏi:

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tuy nàng chính trực, thiện lương, nhưng cũng không phải chưa từng nghe qua chuyện quan trường. "Những điều trong khẩu cung không có ghi trong hồ sơ của nha môn, chứng tỏ có người bên trong nha môn đã cố tình xóa sạch."

Phạm Hào cầm bản ghi khẩu cung, ánh mắt nặng trĩu:

"Nếu đã bị xóa, thì hẳn phải có lý do."

Chẳng hạn như muốn che giấu ai đó, hoặc là giấu sự việc nào đó.

Nhưng Thẩm Liệm nghe không hiểu, lại cứ tưởng Phạm Hào đang biện hộ cho người của nha môn. Nghe đến đó, nàng tức giận đứng phắt dậy, lớn tiếng:

"Lý do gì chứ? Bởi vì người đó là nhi tử của Quận thú, cho nên quan quan tương hỗ, bao che cho nhau, rồi để việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ cho qua sao?! Trên đời này nào có cái lý đó, con quan là người, còn con dân thường thì không phải là người sao!"

Phạm Hào bị Thẩm Liệm bất ngờ chất vấn, đột nhiên không hiểu mà ngẩn người ra:

"Ngươi nổi giận cái gì?"

Lại nhìn bộ dạng Thẩm Liệm hệt như nữ Thanh Thiên, muốn tận diệt sạch sẽ toàn bộ bất công trong thiên hạ, nàng càng cảm thấy buồn cười:

"Chỉ là một đoạn khẩu cung bị lược bỏ thôi, ngươi đang kêu oan cái gì, than bất bình cái gì?"

Nàng vứt bản lời khai lên bàn trà, lạnh lùng nói:

"Đây là lời của kỹ nữ tửu lâu, theo 'Đại Vụ Hình Luật' trước kia, loại người này trước khi lên công đường làm chứng phải chịu hai mươi trượng mới được phép mở miệng. Nếu không nhờ đương kim Hoàng Thượng sau khi kế vị đã rộng lòng nhân đức, lệnh cho Hình bộ hủy bỏ điều luật đấy, thì ngươi nghĩ Tư Tuyền hay Hoa Niên đến nha môn một chuyến còn có mạng sống mà quay về không?"

"Nàng ta nói người nàng ta thấy là Vương Bách Tùng thì chính là Vương Bách Tùng sao? Nếu như nàng ta nhận nhầm thì sao? Hoặc giả như nàng ta không nhìn nhầm, nhưng lại là kẻ gian do đối thủ chính trị của Vương Quận thú phái đến, vu khống bừa bãi thì sao? Vậy thì lời khai của nàng ta có thể xem là bằng chứng gì chứ? Đòi đưa người về nha môn tra hỏi, khẩu khí của ngươi cũng lớn thật đấy. Người ta sống trong phủ Quận thú, trên dưới bao nhiêu người canh chừng, cho dù muốn triệu một nông dân bình thường tới thì cũng phải mang theo văn thư đầy đủ, viết rõ nguyên do. Giờ mà thật sự viết một tờ 'Nhi tử của Vương Triều Ba, Vương Bách Tùng tình nghi giết người', chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ thành thế nào? Để cho người của Ngự sử đài biết được, chẳng phải sẽ nhảy dựng ngay trong đêm, mượn cớ làm lớn chuyện, rồi dâng sớ khiển trách Vương Triều Ba không biết dạy con hay sao?"

"Nghiêm trọng hơn nữa, cái đường làm quan mấy chục năm của Vương Triều Ba không khéo cũng đứt luôn."

"Rồi nếu thẩm tra đến cùng mà Vương Bách Tùng không giết người, đến lúc đó cha hắn mất chức, hắn mất đi sự trong sạch, ngươi nói ta nghe xem, vụ án này kết thúc thế nào? Là dùng đầu ngươi hay dùng đầu ta để kết?"

Phạm Hào tuy nói có vẻ nghiêm trọng, nhưng không phải đánh tiếng đe dọa.

Trước kia, các vị học sĩ trong Nội Các tiền triều cũng từng dùng thủ đoạn này để tranh giành chức vị Tể tướng. Khi ấy, Trương Đại học sĩ, người có hy vọng lớn nhất được phong Tể tướng lại bị Ngự sử buộc tội, nói rằng con cháu trong nhà hành vi bất chính, Trương Đại học sĩ thân làm cha mà hết mực dung túng. Ở nhà đã vậy, huống chi là trong triều, làm sao gánh vác được đại sự?

Lúc Hoàng Đế đọc được tấu chương này thì chỉ cười trừ, cho rằng Ngự sử nói quá sự thật, nào ngờ mấy ngày sau, kinh thành vừa khéo lại xảy ra một vụ án chết người do vui hoan với kỹ nữ, mà trong số những người liên quan lại có cả con trai út của Trương Đại học sĩ.

Chuyện vừa lan ra, triều đình lập tức xôn xao.

Nhìn lại tấu chương của Ngự sử kia, cứ như là điềm báo vậy.

Sau đó, Trương Đại học sĩ hổ thẹn vì không biết dạy con, tự thấy không còn mặt mũi làm quan, liền dâng sớ xin từ chức, cáo lão hồi hương.

Kết quả hai tháng sau, con trai út của Trương Đại học sĩ được thả về.

Kết thúc tra án, người con chẳng qua chỉ là hôm đó có uống rượu chung, không hề gọi kỹ nữ mua dâm. Thế nhưng vụ án này ầm ĩ xôn xao, Hình bộ không dám qua loa cho xong chuyện, thẩm tra không biết bao nhiêu lần, chi tiết nhỏ nhặt nào cũng truy vấn đến cùng, xử đi xử lại, dẫn đến kéo dài thời gian.

Tới khi nhi tử của Trương Đại học sĩ được tuyên vô tội rồi thả ra, mẫu thân của hắn đã tự vẫn để chứng minh con mình trong sạch. Còn Trương Đại học sĩ vì con bị bắt vào ngục, chức quan của mình bị phế truất, vợ cả tự vẫn, chịu đả kích quá lớn dẫn đến thần trí mơ hồ rồi phát điên.

Ít lâu sau, trong một lần ra ngoài, ông ta không cẩn thận bị ngã, rồi chẳng mấy ngày sau cũng qua đời.

Sau đó, triều đình mặc dù có truy phong Trương Đại học sĩ làm Tể tướng, truy phong thê tử của ông làm nhị đẳng cáo mệnh phu nhân, đặc xá cho đứa con trai kia được nhập triều làm quan, nhưng nhà của Trương Đại học sĩ đã không còn là ngôi nhà xưa kia nữa.

Nhi tử từng bị oan, ngay khi nhận được chiếu thư từ triều đình cũng nuốt kiếm tự vẫn.

Từ đó về sau, những vụ án liên quan đến gia quyến của quan viên triều đình, nha môn đều cực kỳ thận trọng, chỉ sợ lại có thêm một án oan như vậy nữa, làm nguội lòng những người tận trung với triều đình.

Thẩm Liệm bị hàng loạt câu hỏi dồn dập của Phạm Hào làm cho choáng váng, nghĩ kỹ lại, thấy lời đối phương nói chẳng sai chỗ nào. Thế nhưng nàng cũng cảm thấy ban ngày Mai Nhân bảo mình làm vậy hẳn phải có lý do, bèn mạnh miệng chống chế:

"...Cũng không đến nỗi nghiêm trọng thế chứ? Dù sao thì đây cũng là thành Thiên Thủy, ngoài Công chúa ra thì quan lớn nhất chỉ là Quận thú thôi mà. Ta đâu có nói Vương Bách Tùng là kẻ giết người, chỉ bảo phái người tới, lấy thân phận công vụ hỏi chuyện hôm xảy ra án thôi, sao lại thành ra chuyện sống còn thế này rồi?"

Nghe Thẩm Liệm đột nhiên nhắc tới Công chúa, Phạm Hào ngay lập tức ngộ ra. Nãy giờ nàng mải bực mình với sự ngu xuẩn của Thẩm Liệm, quên mất rằng với cái đầu chó không hiểu nhân tình thế thái ấy, chắc chắn không thể nào tự nghĩ ra chuyện đi hỏi thẳng Vương Bách Tùng được.

Không chừng là chủ ý của Công chúa?

"Chuyện này là ngươi nghĩ ra à?" Phạm Hào hỏi.

Thẩm Liệm không đáp, nhưng lại sợ mình không nhận thì Phạm Hào sẽ nghi ngờ đến Mai Nhân, nên đành gật đầu.

Trông cái bộ dạng ngây ngô chẳng hề toan tính của Thẩm Liệm, Phạm Hào phút chốc đã hiểu hết. Lại nhìn qua bức thư tay mà Công chúa Điện hạ đích thân hạ bút, nàng thấy bệnh đau đầu của mình lại phát tác rồi.

Nàng vốn định mượn chuyện này để gây chút động tĩnh, không ngờ lại thành ra ầm ĩ đến thế.

Hồ lô của Công chúa Điện hạ đang giấu thuốc gì đây?

"Chuyện này gác lại đã, ta nghĩ thêm rồi tính."

Nói xong, nàng liền mở thư của Cố Quyệt. Nội dung trên thư rất đơn giản, chỉ có mấy câu, nhưng Phạm Hào đọc đi đọc lại, lông mày nhíu chặt.

Khiến cho Thẩm Liệm rất tò mò: "Viết gì vậy?"

Sao mặt mũi trông như gặp phải quỷ vậy?

Phạm Hào cất thư đi, nhìn gương mặt ngây ngô của Thẩm Liệm, hỏi:

"Viết gì mà ngươi không biết à?"

"Không biết mà." Thẩm Liệm đáp. "Nàng không cho ta đọc."

"Ồ, thế thì đừng biết nữa."

"......"

[Hết chương 54]