Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 55: Vận mệnh của họ vẫn bị kẻ khác nắm trong tay



Đọc xong thư, Phạm Hào bỗng quay sang nói với Thẩm Liệm:

"Nếu chúng ta muốn thẩm vấn Vương Bách Tùng, thì với địa vị mạt lưu như ta đương nhiên không đủ, phải nhờ ngươi ra mặt mới được."

Dùng thân phận nhân tình của Công chúa Điện hạ của ngươi.

Nếu đã so quyền thế, thì phải so tới cùng. Dù sao trong thành Thiên Thủy này, không ai hơn nổi Công chúa Điện hạ.

Nhưng Thẩm Liệm rõ ràng không hiểu, còn thấy kỳ quái vì sao Phạm Hào lại đột nhiên đồng ý thẩm vấn Vương Bách Tùng, càng khó hiểu hơn là sao mình lại thành người đi thẩm vấn:

"...Liên quan gì đến ta? Ta chỉ là một tú tài, cùng lắm thì biết khâu xác thôi."

Nói xong, nàng chợt hiểu ra, vẻ mặt tựa như ngộ đạo, tự hỏi tự trả lời:

"Ta hiểu rồi. Đại nhân, voi ăn hổ, hổ ăn mèo, mèo ăn chuột, chuột lại ăn voi! Tiểu Thẩm đầu trọc không sợ bị nắm tóc, đại nhân cứ yên tâm, tiểu sinh nhất định sẽ không làm người mất mặt!"

Phạm Hào: "......"

Ngươi đang làm mất mặt đấy.

Thấy sắc mặt Phạm Hào có phần không đúng lắm, Thẩm Liệm hiếm khi lanh trí, nhận ra mình có lẽ hiểu sai ý rồi, bèn cười gượng, cầm chén trà lên uống hai ngụm:

"...Tiểu sinh hình như cũng không ăn nổi con voi to như Quận thú."

Dáng vẻ chột dạ tội lỗi ấy khiến Phạm Hào chợt nhớ đến muội muội chết trẻ của mình, cũng là cái kiểu nói năng làm việc chẳng biết suy nghĩ như vậy.

Thôi vậy, đã coi Thẩm Liệm là con tốt thí, thì cũng nên tử tế với người ta một chút. Nàng bèn nói:

"Ngươi biết là được rồi, cả ngày nói năng làm việc phải biết suy nghĩ cho kỹ, đừng có cái gì cũng tuôn hết ra ngoài."

Thẩm Liệm gật đầu, lí nhí:

"Không phải cái gì cũng nói, chỉ là vì hoàn cảnh gia đình nên từ nhỏ ta đã không có bạn bè, không ai chịu nói chuyện với ta, giờ gặp đại nhân cảm thấy hợp ý, nên mới nhiều lời chút thôi."

"Chẳng phải ngươi rất dễ bắt chuyện sao, làm gì mà không có bạn?"

Thẩm Liệm gãi đầu, đáp:

"Bởi vì nhà ta ở cạnh bãi tha ma, phụ thân là thợ khâu xác, các bạn học ai cũng chê ta xui xẻo, không chơi với ta."

"Ồ, xui xẻo? Nhà bọn họ có thuốc trường sinh, khỏi phải chết à?" Phạm Hào liếc nhìn Thẩm Liệm một cái. "Vả lại, không chơi thì thôi, ta thấy ngươi chơi một mình cũng vui ra phết."

Nàng chưa từng thấy ai như Thẩm Liệm, lắm mồm, đầy sức sống, như một vầng thái dương nhỏ, dường như chẳng bao giờ có phiền muộn, ríu ra ríu rít, khiến người ta vừa bực mình vừa yêu thích.

Thẩm Liệm được khen thì nhe răng cười ngu ngơ:

"Ta cũng thấy vậy, ta chơi một mình cũng vui ra phết."

Phạm Hào đỡ trán:

"Ngươi chỉ biết nghe ý trên mặt chữ thôi à?"

Không nghe ra ta vừa châm chọc ngươi sao?

Thẩm Liệm chớp mắt ngơ ngác:

"Hả?"

"......" Phạm Hào thở dài. "Bỏ đi, nhưng nói đến đây ta cũng nên nhắc ngươi một câu: Đây không phải cái vùng Thanh Dương nhỏ bé kia của ngươi nữa, người đông miệng lắm, tuy chuyện nhà ngươi làm nghề khâu xác cũng dễ bị người khác biết được thôi, nhưng nếu như không cần thiết, tốt nhất là đừng đề cập với người ngoài."

Mặc dù hiện tại luật pháp Vụ triều không còn phân biệt tam giáo cửu lưu[1] nữa, nhưng trong mắt dân gian đại chúng, loại nghề nghiệp này vẫn mang điềm xui xẻo. Thẩm Liệm thân là nữ tử, con đường khoa cử vốn đã khó khăn hơn bình thường, vậy nên nếu có thể lựa chọn thì vẫn không nên tự làm khó mình thêm.

[1] Tam giáo cửu lưu: Cụm từ chỉ đủ các loại người trong xã hội. Còn dùng để chỉ 3 giáo phái và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: tam giáo gồm Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo; cửu lưu gồm Nho gia, Âm Dương gia, Đạo gia, Pháp gia, Nông gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia.

Đây vốn là lời nhắc nhở thiện ý, nhưng Thẩm Liệm nghe xong lại thấy có phần không thoải mái, liền nói:

"Nhưng việc này có gì mà phải kiêng kỵ chứ? Nhà ta vốn là thợ khâu xác, cha ta kiếm từng đồng đều là tiền sạch sẽ đàng hoàng. Đây đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ, sao lại không thể nói ra?"

Tâm địa vừa mềm xuống một chút của Phạm Hào, nghe xong những lời này, lập tức cứng trở lại. Càng nhìn Thẩm Liệm, nàng càng thấy đầu óc người này thật không giống người thường, suốt ngày sống trong thế giới của mình, chẳng hiểu nhân tình thế thái.

Đã lớn thế này rồi, mà vẫn còn khờ khạo như vậy.

"Kiếm tiền sạch thì sao? Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng bị người ta xa lánh vì chuyện nhà làm nghề khâu xác hay sao?" Phạm Hào cười khẩy một tiếng, lời nói như từng loạt pháo đạn, không chút lưu tình dội thẳng về phía Thẩm Liệm. "Nếu không thì sao ngươi lại một mình đến thành Thiên Thủy ứng thi? Những đồng môn trước kia của ngươi đâu? Bọn họ không thi cử nhân à, hay là không muốn đi cùng ngươi?"

Sĩ tử đến dự kỳ thi Hương mùa thu nhiều như vậy, ít nhất cũng có một hai người bạn tốt đi cùng, ở chung một phòng, khích lệ lẫn nhau, giúp nhau bổ khuyết.

Mong sau này cùng đỗ đạt, trọn tình nghĩa đồng môn bao năm.

Chỉ có Thẩm Liệm là thân đơn bóng chiếc, độc lai độc vãng.

Sau này khó khăn lắm mới quen biết được một người, lại là người viết thoại bản cho thư cục, thi Hương ba lần chưa đỗ, đủ biết trình độ thế nào.

"Đại nhân nói thật chẳng hợp lý. Ta đúng là không có bạn bè, nhưng bọn họ chê gia thế của ta, không kết bạn với ta, vốn là vấn đề của bọn họ, liên quan gì tới ta, sao qua miệng đại nhân lại thành lỗi của ta rồi? Đại nhân nói vậy, không thấy là bất công với ta sao?"

Tuy lời Phạm Hào nói hoàn toàn là sự thật, nhưng sự thật đôi khi rất khó nghe. Thẩm Liệm tuy trông có vẻ bộc trực vô tư, nhưng trong lòng lại vô cùng nhạy cảm.

Nàng đâu phải đồ ngốc, Phạm Hào nói thế chẳng khác nào đang bảo nàng bị xa lánh là lỗi của chính nàng hay sao?

Thực sự đáng giận!

Bởi vì nghề nghiệp của nghĩa phụ, lại thêm chuyện bản thân sinh ra đã là quỷ nhi, là điềm xui xẻo nhất trong dân gian, Thẩm Liệm từ nhỏ đến lớn luôn bị người ta ức hiếp, chẳng ai để vào mắt.

Khi còn nhỏ, học hành chẳng ra sao, mỗi lần đến trường, nàng luôn bị xếp ngồi ở hàng cuối cùng, không có bạn học nào chịu nói chuyện với nàng.

Khó khăn lắm mới đến giờ cơm, nàng vừa bước vào thì mọi người đã bịt mũi, chê nàng xúi quẩy, không ai muốn nàng ngồi cạnh, nên nàng chỉ đành ôm bát ra ngoài ăn.

Không gắp được thức ăn, chỉ có thể ăn cơm trắng.

Ăn xong muốn thêm bát nữa lại bị người ta cười nhạo là đồ háu ăn, bảo nàng mang bệnh từ trong bụng mẹ.

Gọi là quỷ nhi mà, hài nhi do người chết sinh ra, chẳng phải là quỷ đầu thai sao?

Quỷ chết đói đầu thai, nên đương nhiên ăn rất khỏe.

Tan học, bạn học khác ai cũng về, chỉ có nàng phải ở lại dọn dẹp, ngồi xổm xuống chùi giày, giặt y phục cho thầy đồ.

Trên đường về, nếu không may, nàng còn đụng phải đám nam sinh mai phục sẵn ven đường, chực ném đá vào người nàng. Khóc cũng vô dụng, khóc chỉ làm cho đám người kia càng chơi đùa thích thú.

Không ai nói chuyện, không ai làm bạn với nàng, nên nàng thích hóng chuyện thị phi khắp chốn, thích tám chuyện với người khác. Nếu không làm vậy, e rằng nàng sẽ trở thành một người câm không còn cảm giác tồn tại mất.

Những chuyện xưa ấy đối với Thẩm Liệm quả thực là quá khứ chẳng muốn nhìn lại, nhưng nàng vẫn luôn bước về phía trước, chứng tỏ cho mọi người thấy nàng không hề sai.

Một người xuất thân tốt hay xấu cũng chẳng quyết định được tương lai của người đó.

Thế gian này vốn công bằng. Chỉ cần nỗ lực, chỉ cần chịu bỏ công sức, nhất định sẽ được đền đáp.

"Không phải lỗi của ngươi thì ngươi làm được gì? Ngươi có thể thay đổi được gì sao? Bất công — sao lại bất công? Vì lời ta nói không vừa ý ngươi, làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi, cho nên là bất công với ngươi?" Phạm Hào cố ý muốn phá nát sự ngây thơ của Thẩm Liệm, muốn nàng mở to mắt mà quan sát thế giới này. "Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ thi cử nhân, coi như đã bước một chân vào trong quan trường. Vì sức khỏe tinh thần của ngươi, ta khuyên ngươi nên sống thực tế sớm hơn một chút, thích ứng với cái thế giới ăn thịt người này, đừng có suốt ngày mơ tưởng công bằng công chính, nếu không người khổ vẫn là ngươi thôi. Đến lúc đó không chấp nhận nổi sự khác biệt giữa lý tưởng và hiện thực, uất ức khóc ra đấy, đừng trách chúng ta quen biết mà ta chưa từng nhắc nhở ngươi những đạo lý này."

Thẩm Liệm không phục chút nào. Xưa nay nàng vốn cố chấp, luôn kiên trì với đạo nghĩa trong lòng mình, nay gặp phải người như Phạm Hào, một câu không vừa ý là không chút lưu tình chế nhạo nàng thẳng mặt, nàng chịu sao nổi?

Người kia là quan thì sao chứ? Nói chuyện đúng thật chẳng có lý gì hết!

Vì vậy, nàng lập tức phản bác:

"Cầu công bằng, cầu công chính chẳng lẽ có gì sai sao? Phạm đại nhân, nếu như người không cầu công bằng công chính, vậy người khổ đọc kinh thư mười mấy năm, mong mỏi thi đỗ công danh, mưu cầu chút chức vị nho nhỏ làm gì?!"

Thẩm Liệm nói tiếp, từng câu từng chữ rõ ràng:

"Ta đọc sách, chính là vì đạo nghĩa trong lòng, vì bách tính, vì lê dân, ta muốn......"

Chưa kịp nói hết thì đã bị Phạm Hào không kiên nhẫn mà ngắt lời:

"Ngươi muốn cái gì cũng không quan trọng, đừng tưởng mình đọc sách được mấy ngày, biết được mấy chữ là có thể thay đổi cái thế đạo này."

"Thẩm Liệm, ngươi đừng có ngây thơ nữa."

Khuôn mặt Phạm Hào dưới ánh nến, nửa sáng nửa tối. Nàng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, bình thản nói:

"Ngươi vẫn còn quá trẻ, trẻ đến mức quên mất mình rốt cuộc đang sống ở thời đại nào."

Thật vậy. Hiện giờ Vụ triều so với tiều triều đã khá hơn rất nhiều. Nữ tử có thể thi khoa cử, nhập triều làm quan, cũng có thể ra ngoài buôn bán kiếm sống nuôi gia đình.

Nhưng thế thì sao?

Vận mệnh của họ vẫn bị kẻ khác nắm trong tay — muốn hận cũng không thể, muốn oán cũng không được.

"Ngươi muốn làm quan, nhưng ngươi có biết cả Vụ triều có bao nhiêu nữ quan không?" Phạm Hào hỏi.

Thẩm Liệm sững người. Nàng không chắc chắn lắm, cố lục lọi số liệu về quan phủ trong trí nhớ:

"Ba phần?"

Nghe vậy, Phạm Hào nhẹ nhàng mỉm cười:

"Vậy ngươi có biết trong ba phần đó, có bao nhiêu người giống như ta, ngồi ghế lạnh, mỗi ngày lĩnh bổng lộc, rảnh rỗi ngơ ngẩn chờ đến giờ tan công không?"

Thẩm Liệm bị hỏi đến cứng họng. Phạm Hào cũng không kỳ vọng nàng có thể đưa ra một đáp án, mà tự mình trả lời:

"Là gần như toàn bộ... toàn bộ nữ quan đều giống như ta, bị đẩy ra ngoài quyền lực."

"Ngươi, cũng sẽ không ngoại lệ."

Thẩm Liệm kinh hãi. "Soạt" một tiếng, nàng đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Phạm Hào, trong lòng tựa như sóng lớn cuồn cuộn. Nàng không dám tin rằng mình đèn sách gian khổ suốt hơn hai mươi năm, kết quả cuối cùng chỉ là như thế.

Bị đẩy ra ngoài quyền lực, mỗi ngày ngồi không trên ghế lạnh... Vậy nàng còn làm quan để làm gì, lấy cái gì để thỉnh nguyện cho dân?!

"Rất bất ngờ sao?" Phạm Hào nhìn nàng, thản nhiên nói. "Nhưng đây là hiện thực. Đương nhiên, có thể vận may của ngươi sẽ hơn ta một chút, sau khi đỗ tiến sĩ có thể ở lại kinh thành Khánh Châu, làm một thư lại nho nhỏ ở Lễ bộ hoặc Công bộ, không bị điều đi xa."

Kết quả như vậy, còn phải xem Lạc Dương Công chúa có sẵn lòng vì tiền đồ của Thẩm Liệm mà chạy chọt không mới có thể làm được.

Nếu không có Lạc Dương Công chúa, với học thức và gia thế của Thẩm Liệm, ngay cả đỗ cử nhân cũng khó, nói gì tới tiến sĩ, nói gì tới làm quan vì dân.

— Có thể giống nàng, tu sửa ghi chép huyện, lo việc sổ sách, đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi.

"Ngươi rất không cam lòng?" Phạm Hào nhìn khuôn mặt non trẻ của Thẩm Liệm, bỗng thấy thật buồn cười. "Nhưng ngươi không cam lòng thì sao? Ngay cả Lạc Dương Công chúa, hiện giờ là người thừa kế duy nhất của hoàng vị cũng khó tránh nổi việc bị đày đi xa ngàn dặm đến tận Khê Châu. Ngươi tính là gì?"

Lần đầu tiên, Thẩm Liệm đối mặt trần trụi với hình hài chân thật của giấc mộng, cũng là lần đầu tiên nàng thẳng thắn hiểu được những nội tình trong triều, vẫn có phần không dám tin:

"Lạc Dương Công chúa là......?"

Là người thừa kế duy nhất của hoàng vị?

Nếu đã là người thừa kế... Vậy tại sao lại bị phong làm lãnh chúa một nơi xa kinh thành như thế?

Chẳng phải nên ở kinh thành, nơi trung tâm nhất của triều cục hay sao?

Phạm Hào bình thản quan sát sắc mặt của Thẩm Liệm, nhìn thấy vẻ mơ hồ và chấn động trên gương mặt đối phương, cuối cùng nàng cũng xác nhận được Thẩm Liệm là thật sự ngu ngốc.

Nhưng cũng thật sự trong sáng.

[Hết chương 55]