Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 56: Ngươi có cam lòng không?



"Trước đây ngươi từng hỏi một câu rất hay, ngươi hỏi triều đình tuyển nữ tử nhập sĩ chẳng phải vì thiếu người sao? Đúng vậy, là vì thiếu người, nhưng đã thiếu người, vậy tại sao trong triều lại có đầy rẫy những người như ta, phải ngồi ghế lạnh, sống tầm thường vô vị chứ?" Phạm Hào hỏi Thẩm Liệm. "Ngươi đã đọc sách, biết chữ, đúng sai thị phi trên thế gian này hẳn phải có tiêu chuẩn phán đoán của riêng mình. Vậy ta muốn hỏi ngươi, ngoài ta ra, những năm qua... ngươi còn từng thấy nữ quan nào khác chưa?"

Thẩm Liệm bị hỏi đến sững sờ. Cẩn thận hồi tưởng một lúc lâu, nàng chợt nhận ra Phạm Hào thực sự là nữ quan duy nhất nàng từng biết.

Từ bao giờ vậy?

Các nữ quan xuất hiện ít đến mức lác đác vài người. Những gì nàng biết, nàng thấy, đều là nam quan, vậy mà trong tiềm thức, nàng lại nghĩ chuyện đó là lẽ đương nhiên.

Nàng không dám nghĩ sâu, chỉ đáp:

"Có lẽ... có lẽ là vì những năm gần đây Hoàng Thượng mới cho phép nữ tử nhập sĩ, ân chuẩn cho nữ tử được đi học, cho nên... cho nên nữ tử có thể đỗ được tiến sĩ quá ít...... nên bên phía Lại bộ mới......"

Nửa câu sau nàng bỗng chẳng nói tiếp nổi nữa, vì nàng chợt nhận ra lỗ hổng trong lời mình.

"Đúng vậy, nữ tử đỗ tiến sĩ thì ít, nam tử nhiều như thế, làm sao đến lượt nữ tử có thể ngoi lên?" Giọng Phạm Hào thản nhiên như nước, nhưng lại đâm thẳng vào lòng Thẩm Liệm. "Ngươi không phải thích truy hỏi gốc rễ mọi chuyện sao, vậy ta cũng hỏi ngươi — ngươi thật sự nghĩ học vấn của mình không bằng người khác à? Ta đã xem bài văn của ngươi khi thi Viện, tuy văn phong có phần cứng nhắc, nhưng lập ý rất tốt. Ở nơi nhỏ bé như Thanh Dương, bài văn của ngươi lẽ ra không nên ở hàng kém nhất."

Đúng vậy, Thẩm Liệm tuy đỗ tú tài, nhưng ở hạng thấp nhất.

Trước khi thi Viện, nàng từng rất tự tin với văn chương của mình, thầy đồ cũng cho rằng nàng tương lai triển vọng.

Nhưng sau kỳ thi Viện, nàng trở về trong thất bại ê chề.

Tuy đỗ tú tài, nhưng chỉ ở mức kém nhất.

Mức kém nhất... Sao nàng có thể chấp nhận kết quả ấy? Nhất là khi biết một số bạn học thường ngày không bằng mình lại có thứ hạng tốt hơn, chẳng lẽ nàng chưa từng nghi ngờ sự công bằng?

"Ngươi đã nghi ngờ rồi." Phạm Hào chăm chú nhìn nàng. "Ta nghĩ, ngươi thậm chí còn từng đặc biệt đối chiếu bài văn với người khác. Thế nào? Văn của họ — có hơn ngươi không?"

...Không hề.

Thẩm Liệm thầm trả lời trong lòng.

Sao nàng lại không biết trình độ của mình được? Mười lăm tuổi đã đỗ tú tài, thiên tư không xem là quá xuất chúng, nhưng so với những người hơn hai mươi mới đỗ tú tài, nàng vượt trội hơn nhiều.

Văn nhân thường tâm cao khí ngạo, cho dù có thua, cũng phải thua tâm phục khẩu phục mới cam lòng.

Nhưng nàng thua uất nghẹn như thế.

Đến mức thà canh bên mộ cha, khổ học sáu năm, cũng không chịu bước vào trường thi lần nữa.

...Người ngoài nói nàng hiếu nghĩa sâu nặng, chỉ có nàng tự biết, nàng chỉ sợ lại thất bại.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Thẩm Liệm mặt mày nghiêm nghị, hỏi Phạm Hào.

Phạm Hào không trả lời ngay, chỉ tự pha một tách trà, thong thả nhâm nhi, đợi đến khi Thẩm Liệm gần cạn kiên nhẫn mới đáp:

"Điều ta muốn nói, sợ là trong lòng ngươi đã hiểu rõ rồi."

— Có người không muốn thứ hạng của Thẩm Liệm quá cao, quá tốt.

Phạm Hào: "Tất nhiên, trên đời này không chỉ mình ngươi bị đối xử bất công như vậy."

Giống như nàng, suýt chút nữa đã đạt tam nguyên cập đệ[1], cuối cùng chẳng phải cũng bị đánh bại bởi chế độ mục nát này.

[1] Tam nguyên cập đệ: Danh hiệu cho người đỗ đầu cả ba kỳ thi Hương, thi Hội và thi Đình, tức là đạt cả Giải nguyên, Hội nguyên và Trạng nguyên.

Đã có một thời, Phạm Hào trẻ tuổi cũng từng ngây thơ như Thẩm Liệm. Nàng từng đầy nhiệt huyết, việc gì cũng đòi hỏi lời giải thích rõ ràng, cũng từng nghĩ mình có thể hiểu thấu toàn bộ mọi thứ. Thế nhưng một kỳ thi Hội đã dùng sự thật để chứng minh cho nàng thấy, trên đời này có rất nhiều chuyện không cần giải thích, cũng không cần phải rõ ràng.

Tất cả lý tưởng và nhiệt huyết của nàng đều bị kết quả bảng vàng ghi danh của kỳ thi Hội ngày xuân ấy dội tắt, để rồi nay chỉ còn lại một Huyện thừa nhỏ bé tầm thường, ngày ngày mang danh quan mà sống lặng lẽ vô hình.

"Thiếu người thì sao chứ?" Phạm Hào tuy đang mỉm cười mà hỏi, nhưng lời nói ra lại chẳng mang theo sự ấm áp. "Cho dù là thiếu người, thì triều đình chẳng lẽ không thể tìm thêm nam nhân, nhất định phải dùng nữ nhân sao?"

"Nam tử trong thiên hạ này nhiều biết bao, đoàn kết biết bao, sao có thể chịu nhường quyền lực trong tay mình?" Phạm Hào lạnh lùng nói. "Kẻ làm chủ nhân đương nhiên sẽ không cho phép nô tài đứng lên ngang hàng với mình. Nô tài mà đứng dậy rồi, ai sẽ làm trâu làm ngựa, ai sẽ sinh con đẻ cái, ai nhẫn nhục chịu khổ, hiến dâng cả đời cho chủ nhân? Thẩm Liệm, ngươi đọc sách bao năm, chẳng lẽ đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu sao?"

Nghe xong, sắc mặt Thẩm Liệm càng thêm u ám.

Nàng không thích cái giọng điệu châm chọc mỉa mai này của Phạm Hào khi chất vấn mình. Nàng đã đọc sách bao nhiêu năm, nhận ơn triều đình bao nhiêu năm, cảm kích hoàng ân sâu nặng. Nếu không phải nhờ Linh Đế năm xưa tận lực dẹp hết dị nghị thì một nữ nhân như nàng sao mà có cơ hội được ngồi trong lớp học, sao có thể bước chân trên con đường khoa cử cùng với nam nhân?

"Phạm đại nhân, xin thận trọng lời nói." Thẩm Liệm nói.

"Thận trọng lời nói?" Phạm Hào đầy nghi hoặc liếc nhìn Thẩm Liệm. "Ngươi còn muốn ta phải thận trọng thế nào nữa đây?"

Chính khoảnh khắc này, Phạm Hào cuối cùng đã hoàn toàn lột bỏ chiếc mặt nạ ôn hòa, lộ ra gương mặt thật của mình: Oán hận, và không cam lòng.

Nàng làm sao có thể cam lòng chứ?

Với năng lực, với lý lịch của nàng, dứt khoát không thể chỉ là một Huyện thừa bị điều đến thành Thiên Thủy như hiện tại. Nàng lẽ ra phải có một tương lai rực rỡ hơn, nhưng chỉ bởi vì là nữ nhân, nên nàng vĩnh viễn bị lãng quên, bị lưu đày.

Nàng làm sao có thể cam lòng, sao có thể cam lòng đây?

"Ta đã thận trọng từng lời từng bước, như đi trên băng mỏng, chỉ để đổi lại một công việc tu sửa huyện chí vô hình trong xó nhỏ ở huyện nha. Ngươi nghĩ đây là kết quả mà ta mong muốn sao?"

Nàng nhìn Thẩm Liệm, như nhìn lại chính bản thân mình thuở còn thuần khiết năm nào.

Nàng biết, sau lưng Thẩm Liệm là Cố Quyệt, là vị Công chúa Điện hạ tai tiếng ấy.

Nàng và Thẩm Liệm thân cận như vậy, trong mắt kẻ khác, chẳng phải là đã chọn phe rồi sao.

Nhưng nàng không quan tâm.

Không quan tâm người ta nghĩ nàng chọn phe nào, cũng không quan tâm mình trở thành thanh đao trong tay ai. Thậm chí trong mắt nàng, chọn phe như thế này, làm một thanh đao như thế này, còn tốt hơn cái cuộc sống hiện tại.

Giới tính đã định sẵn kết cục của nàng.

Nhưng kết cục nàng muốn không phải là như thế này.

Nàng muốn làm một thanh đao, đứng về phía Công chúa, chặt phăng cái tương lai mù mịt không có ánh mặt trời này cho nữ tử.

Dù cái tương lai ấy nàng không thể thấy, nhưng nàng không muốn bị coi như tảng đá lót đường, im lặng bị người ta giẫm đạp cả đời.

Đương kim Thiên Tử quả thật khác xa quân vương thời trước. Hắn bằng lòng cho nữ tử cả thiên hạ một cơ hội được đi học, được làm quan.

Nhưng hắn ta thực sự bằng lòng chia quyền lực cho nữ tử sao?

Nếu thật sự như vậy, thì tại sao Lạc Dương Công chúa, trông thì phong quang rực rỡ, nhưng thực chất lại bị giam hãm ở nơi viễn xứ xa xôi?

Ngoài hắn ta ra, trong triều còn bao kẻ khác, ngay cả cơ hội làm quan cũng không muốn chia sẻ. Dù sao con đường làm quan so với hoàng quyền dễ bị ảnh hưởng hơn nhiều.

Những gì nguy hiểm, phải bóp chết ngay từ trong trứng, mới khiến người ta yên tâm.

Mấy năm nay, đám đại thần trong triều đâu phải chưa từng nghĩ đến chuyện khôi phục diện mạo của tiền triều, chẳng qua là Linh Đế cố tình giữ thế cân bằng, không chịu nhượng bộ mà thôi. Phạm Hào không phải thuần thần, ngược lai, nàng chỉ là một người bình thường, khát khao quyền lực, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Chỉ là nàng muốn nhiều hơn một chút. Điều nàng muốn, không đơn giản chỉ là con đường quan lộ của bản thân suôn sẻ, mà còn muốn con đường đọc sách thi cử của nữ tử có thể tiếp tục duy trì, theo bước vận mệnh của Vụ triều mà trường tồn.

...Tại sao cuối cùng chỉ có nam nhân mới có thể ngồi ở trên ngôi cao chức trọng?

Nàng không muốn như vậy.

Khó khăn lắm mới thấy được ánh sáng, nàng không cam lòng lại một lần nữa rơi vào tăm tối.

Linh Đế dù có tốt, nhưng chỉ khi người kế vị tiếp theo sẵn lòng nối tiếp, thậm chí là nâng cao tư tưởng trị quốc của Linh Đế, thì còn đường chính trị của bọn họ mới có thể tiếp tục.

Cố Quyệt, chính là người kế vị trời định đó.

Nữ tử cũng phải có quyền.

Khát vọng quyền lực là bản năng trời sinh của mỗi người khoẻ mạnh. Phạm Hào nhìn rất rõ điều đó. Lạc Dương Công chúa kia là thực sự hoang đường hay giả vờ hoang đường cũng đều được, chỉ cần nàng ấy là nữ nhân, vậy bọn họ chính là một thể.

"Sống thực tế một chút đi, nếu ngươi còn ngây thơ như thế, động một cái là kêu gào đòi công bằng công chính, không chịu thích nghi với cái xã hội người ăn người này, thì ta khuyên ngươi nhân lúc còn trẻ, sớm sớm về quê lấy chồng sinh con đi." Phạm Hào mặt không đổi sắc nói.

Lời này vừa nói ra, chính là nhát chém trí mạng. Nàng không chỉ phủ nhận tất cả của Thẩm Liệm, mà còn đặt Thẩm Liệm vào vai một kẻ phụ thuộc, chịu nỗi khổ vẫy đuôi mừng chủ.

Thẩm Liệm đương nhiên nghe hiểu hàm ý trong lời nói ấy. Tính nàng vốn hiền lành hòa nhã, trong chốc lát cũng bị chọc giận đến đỏ bừng cả mặt, cái miệng vốn khéo ăn khéo nói không thốt ra được nửa lời, cuối cùng phải tu liên tục mấy chén trà mới có thể bình tâm mà hỏi Phạm Hào:

"Được, đã vậy, ta cũng có vấn đề muốn hỏi Phạm đại nhân."

Thẩm Liệm nhìn chằm chằm nàng, hỏi:

"Vì sao đại nhân cứ nhất quyết phải điều tra vụ án này?"

Nàng vốn là người sống trong lý tưởng, nhưng khi giấc mộng bị người ta một cước đá vỡ tan tành, nàng cũng có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần mà xem xét mọi chuyện.

Lời của Phạm Hào rất khó nghe, rất thực tế, cũng đầy vụ lợi. Đã như vậy, thì tại sao Phạm Hào còn muốn điều tra một vụ án đã kết thúc?

Một kẻ thực dụng, liệu sẽ bằng lòng mạo hiểm bị thượng cấp khiển trách, cô lập, đàn áp, thậm chí bị phản đòn mà mất chức, chỉ để đòi lại công đạo cho một người xa lạ sao?

Thẩm Liệm không tin.

"Vì trong tay ta không có quyền." Phạm Hào rất thẳng thắn nói với Thẩm Liệm. "Với lý lịch và năng lực của ta, không thể chỉ là một Huyện thừa nhỏ bé được. Mà khi ta tới nơi này, mọi người, cho dù là một con chó trong nha môn, cũng xem ta như không khí. Thẩm Liệm, nếu là ngươi, ngươi có cam lòng không?"

Phạm Hào là người có dã tâm. Nàng không chịu thế này, cũng không muốn sống thế này, đương nhiên sẽ tìm mọi cơ hội để leo lên.

Cái chết của Trần Mậu, chính là cơ hội đó.

Nàng là người từng làm án ở cấp cơ sở, Trần Mậu chết một cách mập mờ đã đành, vụ án còn bị kết thúc quá vội vàng.

Sự nhạy bén của nàng đã nhận ra điều bất thường, nhưng nàng chỉ là một Huyện thừa biên sửa ghi chép ở thành Thiên Thủy, trong tay không có thực quyền, không có cách nào để điều tra vụ án.

Nào ngờ trong thành Thiên Thủy lại xảy ra thêm một vụ án mạng. Người chết tuy đáng thương, nhưng đối với Phạm Hào mà nói, đây thực sự là hy vọng thay vận đổi đời.

Tuy cái chết của hai người cách nhau khá lâu, nhưng Phạm Hào đã xem qua, tình trạng của người phụ nữ vô danh kia, cực kỳ giống với vị Phò mã gia đoản mệnh. Nàng không tin giữa hai người này không có gì liên quan, bên trong ắt có khuất tất.

Cho dù là không có, thì nàng cũng phải moi ra cho có.

Hiện tại nàng giống như một con chó điên, một khi nhắm trúng con mồi, thì nhất định phải cắn chết.

[Hết chương 56]