Cùng Chàng Một Đời

Chương 10



Bùi Dã mang đến mấy trăm tráp sính lễ.

 

“Túc Túc, đừng giận ta nữa, có được không?”

 

“Chúng ta là thanh mai trúc mã bao năm, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, muội tha thứ cho Bùi ca ca lần này đi.”

 

Lần đầu tiên hắn ta hạ mình cầu xin ta tha thứ.

 

Trước khi thấy mấy dòng bình luận kia, ta vẫn luôn chạy theo hắn ta, sợ hắn ta bị người khác cướp mất.

 

“Túc Túc, sính lễ đã mang đến rồi, muội thấy chưa đủ thì có thể thêm.”

 

Hắn ta khẽ nhướng mày, liếc nhìn Dung Ngọc Trần đang ngồi cạnh ta.

 

“Thừa tướng đại nhân, nghe nói ngài là biểu huynh họ xa của Túc Túc.”

 

“Đây là sính lễ, thể hiện thành ý muốn cưới Túc Túc của ta, xin giao cho ngài xem qua.”

 

Ta run lên, vội vàng nói:

 

“Ta không có đồng ý gả cho ngươi!”

 

“Sính lễ này không cần xem, mang về đi.”

 

Một đôi tay trắng nõn thon dài đã nhanh tay đoạt lấy trước ta.

 

“Nếu tiểu Hầu gia có lòng thành muốn cưới muội muội ta, sính lễ này ta sẽ xem xét kỹ lưỡng.”

 

Hắn cười như không cười, đôi mắt đen láy nhìn về phía Bùi Dã.

 

“Dung mỗ dạo gần đây cũng có ý định cưới thê tử, vừa hay có thể tham khảo.”

 

[Em gái ngoan, nguy rồi!]

 

[Biểu huynh của cô có vẻ sắp hóa bệnh kiều rồi, tối nay thế nào cũng bị ăn đòn, mà là loại đòn nào thì khó nói lắm à nha.]

 

Ta kinh hồn bạt vía đến tận nửa đêm.

 

Vội vàng tắt đèn đi ngủ.

 

Nhưng vẫn bị người hầu bên cạnh Dung Ngọc Trần đánh thức:

 

“Khương tiểu thư.”

 

“Thừa tướng gọi người qua, muốn chỉ dạy cầm nghệ.”

 

Ta dụi mắt.

 

Bỗng nhớ ra hôm nay là rằm.

 

Dung Ngọc Trần đêm nay có gì đó rất khác thường.

 

Tim ta hẫng một nhịp, mặt mày ủ rũ:

 

“Bùi Dã chọc giận huynh ấy, tìm ta làm gì?”

 

“Ta có thể không đi được không?”

 

Người hầu do Dung Ngọc Trần phái đến, dường như đã đoán trước được ta sẽ nói vậy.

Dưa Hấu

 

“Tướng gia đã nói, Khương tiểu thư không thể vong ân phụ nghĩa.”

 

“Ngài ấy vì giải độc cho tiểu thư, đã hy sinh nhiều lần rồi.”

 

“Được rồi, ta đi là được chứ gì.”

 

17

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong phòng tối om.

 

Ngọc đàn hương càng thêm nồng đậm.

 

Ta nhớ lại năm mười lăm tuổi.

 

Vô tình xông vào phòng Dung Ngọc Trần.

 

Hắn vừa tắm xong, những giọt nước men theo cằm, yết hầu, cổ mà nhỏ xuống.

 

Ta bỗng dưng thấy căng thẳng, sợ hãi.

 

Ánh mắt hắn nhìn ta quá chăm chú, sâu thẳm, gần như khiến ta sởn gai ốc, như thể đang nhìn con mồi tự dâng đến miệng.

 

Dung Ngọc Trần nhắm mắt, hàng mi run rẩy, cố kìm nén mọi cảm xúc.

 

Hắn lạnh lùng quát ta: “Ai cho phép muội vào đây? Ra ngoài ngay!”

 

Ta vội vã quá, dẫm phải vạt váy.

 

Ngã nhào vào lòng Dung Ngọc Trần.

 

Ngọc đàn hương nồng nàn.

 

Da hắn nóng rực như lửa đốt.

 

Ta theo bản năng đưa tay lên trán hắn: “A huynh bị bệnh sao? Có cần gọi đại phu không ạ?”

 

Nhưng nghĩ lại, hình như không đúng.

 

Mỗi tháng vào ngày này, Dung Ngọc Trần đều biến mất, trốn miết đi.

 

“Ai cho… muội chạm vào ta…” Hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay ta.

 

Giọng hắn khàn đặc, run rẩy.

 

Hắn đưa tay định đẩy ta ra.

 

Nhưng cuối cùng, không hiểu sao lại thành ôm.

 

Hắn cố gắng kiềm chế, chỉ ôm hờ ta trong lòng.

 

“Ta… Ta khó chịu quá.”

 

“... Ôm ta một chút thôi.”

 

Ta ôm hắn cả đêm, người hắn nóng bừng, xua tan đi cái lạnh, ta ngủ một giấc thật ngon.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn lại trở về dáng vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình của Dung Ngọc Trần.

 

Hắn đuổi thẳng ta, còn cấm ta sau này không được bén mảng đến gần hắn.

 

Vì chuyện này, ta ấm ức một trận.

 

Thật sự ngoan ngoãn không dám đến gần hắn nữa.

 

Về sau, Dung Ngọc Trần một bước lên mây, trở thành Thừa tướng quyền khuynh triều chính.

 

Ta đi theo những người khác bái kiến hắn.

 

Miễn cưỡng gọi hắn một tiếng “A huynh”.

 

Dung Ngọc Trần dường như chưa từng nghe thấy…

 

Cho đến khi ta thấy bình luận.

 

Mỗi tiếng “A huynh” ta gọi, đều khiến ngón tay giấu trong tay áo hắn run rẩy không kiểm soát.