Cùng Chàng Một Đời

Chương 9



Ta đâu dám nói cho hắn biết, ta có thể nhìn thấy những dòng bình luận kỳ lạ trên không trung.

 

“Không phải, là muội tự học, không ai dạy cả.”

 

“Huynh trưởng… huynh không thích sao?”

 

Dung Ngọc Trần nhắm mắt lại, không đáp lời.

 

Mặc cho ta hôn lên đôi mí mỏng, sống mũi cao của hắn.

 

Trước mắt ta trời đất đảo lộn.



 

“Túc Túc…”

 

“Đừng tùy tiện trêu chọc ta.”

 

Hầu yết hắn khẽ động.

 

Nụ hôn sâu hơn, nồng nàn hơn ập xuống.

 

Cướp đi toàn bộ hơi thở của ta.

 

15

 

Một nén nhang trôi qua.

 

Ta mềm nhũn tựa vào lòng Dung Ngọc Trần.

 

Cuối cùng ta cũng tin.

 

Hắn nghiện, nghiện ta đến nghiện cả vào máu.

 

Mỗi một hơi thở đều bị hắn cướp đoạt sạch sẽ.

 

Bàn tay Dung Ngọc Trần ôm lấy ta vẫn không hề buông lỏng.

 

Đầu ngón tay thon dài khác khẽ vuốt những sợi tóc mai bên tai ta.

 

“Ta tìm được một mạch băng tuyền, có thể giúp muội giải trừ độc còn sót trong người.”

 

[Wow ha ha ha, suối nước nóng kìa? Cuộc sống tươi đẹp trở lại rồi!]

 

[Đây mới là thứ đôi mắt này cần được chiêm ngưỡng.]

 

[Khổ tận cam lai, đừng quay lại nữa nha!]

 

Trong hồ băng tuyền lạnh lẽo.

 

Ta lạnh đến mức răng va lập cập vào nhau.

 

Không ngừng run rẩy…

 

Bình luận:

 

[Đùa nhau à, đây là thứ mà hội viên cao cấp được xem đấy hả?]

 

[Để em gái ngâm mình trong nước lạnh như ngâm rau cải thế hả? Đóa hoa cao lãnh  kia, anh đứng đó nhìn cô ấy có thấy đau lòng không?]

 

[Em gái mau làm nũng đi, chỉ cần cô nũng nịu một chút thôi, hắn sẽ quỳ gối dưới váy cô ngay!]

 

Ta liếc nhìn màn hình.

 

Cố gắng giữ giọng không run, yếu ớt nói:

 

“A huynh, muội lạnh.”

 

“Một mình muội sợ…”

 

“A huynh xuống đây với muội đi.”

 

Dung Ngọc Trần khẽ mím môi.

 

Còn chưa kịp trả lời ta.

 

Ta trượt chân, ngã nhào xuống dòng suối băng giá.

 

Nước lạnh quá.

 

Tứ chi tê dại, chìm càng lúc càng sâu.

 

Một tiếng “ùm” vang lên.

 

Dung Ngọc Trần đã ở ngay trước mặt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nắm lấy cổ tay ta, kéo vào trong lồng n.g.ự.c hắn.

 

Toàn thân ta run rẩy không ngừng.

 

“Lạnh quá.”

 

Hắn dịu giọng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài ướt đẫm của ta.

 

“A huynh ôm muội, sưởi ấm cho muội nhé.”

 

Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên n.g.ự.c hắn.

 

Áo bào thêu hình trăng lưỡi liềm ướt sũng, dính sát vào người.

 

Dưới đầu ngón tay là nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

 

Còn có lồng n.g.ự.c với những đường cơ bắp rắn rỏi.

 

Ta rúc sâu hơn vào lòng hắn.

 

Giọng hắn khàn đặc: “Túc Túc, đừng trêu chọc ta ở đây.”

 

“Ta không phải thánh nhân, không chịu nổi muội trêu chọc đâu.”

 

Thực ra, hắn mắc một chứng nghiện khó nói, và người trong lòng hắn là “liều thuốc” duy nhất.

Dưa Hấu

 

“Vài ngày nữa, khi muội khỏe lại, ta sẽ đến Khương gia cầu thân…”

 

16

 

Băng tuyền giải trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể ta.

 

Nhưng lại khiến ta ốm mất mấy ngày.

 

Ta dưỡng bệnh ở phủ Thừa tướng, được Dung Ngọc Trần chăm sóc.

 

Lâu dần, ngay cả mẫu thân cũng bắt đầu nghi ngờ.

 

“Túc Nhi, Thừa tướng bận trăm công nghìn việc, Ngọc Trần cũng chỉ là biểu huynh họ xa của con, con không thể cứ bám lấy hắn như hồi còn bé được.”

 

Ta nhớ Dung Ngọc Trần mười mấy tuổi đã đến kinh đô, theo học ở Lộc Dã tư thục nổi tiếng nhất.

 

Liên tiếp đỗ tam nguyên, lần nào cũng đứng đầu.

 

Khi đó, hắn còn chưa làm Thừa tướng, từng ở Khương gia một thời gian.

 

Lần đầu tiên gặp Dung Ngọc Trần, ta đã nghĩ, trên đời sao lại có người vừa đẹp vừa lạnh lùng đến thế, tựa như tượng Bồ Tát bằng ngọc, đôi mắt không chút vui buồn.

 

Mẫu thân kéo ta lại, bảo ta gọi hắn một tiếng “A huynh”.

 

Từ đó, ta bất đắc dĩ gọi hắn “A huynh” suốt bao năm trời.

 

Hắn dường như có bệnh kín, ta vô tình phát hiện ra.

 

Mỗi tháng rằm, hắn đều nhốt mình trong phòng, không tiếp bất kỳ ai.

 

Mẫu thân thấy hắn học thức uyên bác, cầm kỳ thi họa không gì không thông.

 

Nên đã cho ta theo hắn học một thời gian.

 

Mẫu thân đến phủ Thừa tướng tìm ta.

 

Dung Ngọc Trần đứng ra giải vây giúp ta.

 

Hắn vẫn mang dáng vẻ thanh cao thoát tục, một người ca ca tốt.

 

“Túc Túc rất ngoan, học đàn ở chỗ con cũng không phiền hà gì.”

 

“Đợi khi muội ấy khỏi phong hàn, con sẽ đích thân đưa muội ấy về phủ.”

 

Mẫu thân vô cùng cảm kích Dung Ngọc Trần, nào dám nghi ngờ quan hệ giữa ta và hắn.

 

Hôm Dung Ngọc Trần đưa ta về Khương gia.

 

Bùi Dã đến cầu thân.

 

Bình luận:

 

[Tình cũ gặp tình mới, Tu La tràng đây mà, thích quá! Mau vì em gái mà tranh giành đi!]

 

[Thứ cặn bã không có được mới là tốt nhất, còn hèn hơn cả chó!]

 

[Chắc lần trước em gái tát cho hắn ta một phát tỉnh người ra đấy.]