13
[Muốn đến gần, muốn chiếm hữu, nên càng thêm cẩn trọng! Hắn thật sự… tôi khóc mất thôi.]
[Luôn đặt cảm xúc của em gái lên hàng đầu, luôn sợ em gái chỉ bị thuốc khống chế, rồi một ngày tỉnh lại sẽ rời bỏ hắn, ghét bỏ hắn…]
[Mọi người đừng mắng ca ca nữa mà, Túc Túc bao nhiêu năm nay có để ý gì đến hắn đâu, cả kinh thành đều biết Túc Túc thích tên điên Bùi Dã, còn là thanh mai trúc mã nữa, ca ca lo được lo mất cũng là bình thường thôi!]
[Để ý em gái nhà anh đi! Coi chừng tên điên kia lại đến tranh giành đấy.]
Ta ngủ rất lâu.
Khi tỉnh lại, Dung Ngọc Trần đã thượng triều rồi.
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào.
Trong những tia sáng lấp lánh bụi trần, chỉ còn vương lại hương thơm lạnh lẽo của hắn.
“Khương tiểu thư có thể ngủ thêm chút nữa.”
“Thừa tướng đã dặn dò, không ai được phép làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi.”
Ta ôm gối ngồi một lúc.
Cả căn phòng tràn ngập mùi hương của Dung Ngọc Trần.
Độc đã tạm thời được giải.
Nhưng người ta nhớ vẫn là hắn.
“Khương tiểu thư, tiểu Hầu gia Bùi gia đang tìm người ở ngoài.”
“Thừa tướng không cho phép nô tỳ làm phiền người nghỉ ngơi, tiểu Hầu gia Bùi gia đã đợi hai canh giờ rồi ạ.”
Ta đã không còn quấn lấy Bùi Dã nữa.
Hắn ta tìm ta để làm gì?
Ngoài phủ đệ.
Bùi Dã đứng dưới gốc cây hạnh đang nở hoa.
Những cánh hoa màu hồng nhạt rơi đầy trên vai hắn ta.
Ánh mắt Bùi Dã u tối, không một tia xuân sắc nào lọt vào.
“Khương Túc, tại sao muội lại đi ra từ phủ Thừa tướng?”
“Vì sao trên người muội lại có mùi của hắn?”
Ta ngước mắt, cười nhạt: “Chuyện này có liên quan gì đến tiểu Hầu gia sao?”
Dưa Hấu
“Ta chỉ là một kẻ vô dụng, chỉ có mỗi cái mã ngoài, làm sao sánh được với Thẩm tiểu thư.”
“Bùi Dã, ngươi nên đi tìm Thẩm Vân Từ, hai người mới là một đôi.”
Nam điên xứng với nữ điên, ta chân thành khuyên hắn ta.
Những lời đêm đó, ta đều đã nghe thấy.
Đáy mắt Bùi Dã thoáng vẻ hoảng loạn: “Túc Túc, đêm đó ta đã say, chỉ là lỡ lời thôi.”
“Ta chưa từng ghét bỏ muội!”
Nói xong, hắn ta siết chặt hai tay: “Ngược lại là muội, vì sao đêm đó trúng mị dược mạnh như vậy mà không tìm ta, lại đi tìm Dung Ngọc Trần!”
“Túc Túc, chẳng phải muội luôn miệng gọi hắn là A huynh sao? Rốt cuộc muội và hắn có quan hệ gì!”
Bùi Dã kéo mạnh cổ tay ta.
Đau nhói.
“Buông tay ra! Đừng chạm vào ta…”
Độc tố trong người chỉ vừa mới bị áp chế.
Bùi Dã lôi kéo khiến ta vô cùng chán ghét.
Cơn nóng rực kia lại có xu hướng trỗi dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Dã nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của ta.
Hắn ta vô lại nâng cằm ta lên: “Túc Túc, độc vẫn chưa giải hết sao?”
“Quả nhiên, hắn chưa từng chạm vào muội!”
Nói đến đây, Bùi Dã lộ vẻ vừa mừng rỡ vừa đắc ý.
“Túc Túc, đến tìm ta đi.”
“Ta giải độc cho muội, cưới muội, được không?”
“Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã mà…’
[Nam diễn điên mau cút xéo đo!]
[Em gái không thèm để ý đến hắn ta, hắn ta lại tự tìm đến, có phải quá hèn không?]
[Quyên góp xà phòng rửa bát, tạt vào mặt tên điên kia, tẩy bớt cái nết dầu mỡ đi!]
Ta giáng một cái tát vào mặt Bùi Dã.
“Bùi Dã, đừng ép ta ghét ngươi!”
Bùi Dã nghiêng mặt.
Đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m vào khóe môi đang sưng đỏ.
“Khương Túc, muội bị Dung Ngọc Trần làm hư rồi!”
“Trước kia trong mắt muội, trong lòng muội rõ ràng chỉ có ta mà thôi!”
14
Dung Ngọc Trần tan triều.
Chiếc kiệu mềm đã dừng ở trên đường Đồng Tước, cách chúng ta không xa.
Không biết hắn đã nghe được bao nhiêu.
Đã nhìn bao lâu.
“A huynh!” Ta gọi một tiếng.
Vùng khỏi tay Bùi Dã.
Rồi vội vã chui vào kiệu của Dung Ngọc Trần.
Không gian trong kiệu rất nhỏ, vừa đủ cho hai người.
“Túc Túc, muội nói chuyện với tiểu Hầu gia vui vẻ không?” Ánh mắt hắn hờ hững, không thể đoán được cảm xúc.
Khung bình luận liên tục hiện lên:
[Em gái, nhìn gân xanh nổi hết lên mu bàn tay hắn kìa, sắp uống giấm đến no bụng rồi!]
[Cô hôn hắn một cái đi, đảm bảo hắn sẽ cúi đầu nghe theo cô!]
[Em gái nhớ kỹ nhá, hắn càng tức giận thì phải hôn càng mạnh vào, dỗ dành chút là ngoan ngay…]
Thật vậy sao?
Ta cúi xuống.
Chạm nhẹ vào đôi môi đang mím chặt của Dung Ngọc Trần.
Hắn khựng lại.
Gân xanh trên mu bàn tay càng nổi rõ hơn.
“Túc Túc, ai dạy muội dỗ dành nam nhân như vậy?” Dung Ngọc Trần khẽ cười, đáy mắt tĩnh lặng.
Miệng thì hỏi vậy.
Nhưng hắn đã ôm chặt lấy eo ta.
Ta ngã vào lòng hắn, hương đàn thoang thoảng.
“Là tiểu Hầu gia nhà họ Bùi à?”
Hắn nghiến răng, gằn từng chữ.