12.
Nửa khắc đã qua, người của Thượng Thư phủ vẫn chưa tới.
Ta giả nhìn giờ vài lần, thật sự không thể đợi, đứng dậy nói với Lương Thu Sảng: “Đại nhân thứ tội, ta phải cáo từ rồi.”
Sắc mặt Lương Thu Sảng thay đổi: “Cô cô sốt ruột làm gì? Chờ một chút, lát nữa ta sai người đưa cô cô về.
Quả nhiên là thế.
Hắn căn bản là không thả ta đi trước.
Ta trầm mặt, giả vờ giận dữ: “Ai biết được đại nhân phải người đi xin chỉ thị vì sao tới chậm như thế? Chẳng lẽ muốn ta chờ ở phủ đến khi trời tối hay sao?”
Mặc kệ Lương Thu Sảng có ngăn trở hay không, ta khăng khăng đòi rời đi.
Cuối cùng Lương Thu Sảng cũng nhớ ra ta là người của Tiêu Tần, không dám ngăn trở mạnh mẽ, chỉ sợ đắc tội với ta.
Ta ỷ vào sự kiêng kỵ này của hắn, không quan tâm mà đi ra ngoài.
Lương Thu Sảng đi theo phía sau ta, liên tiếp kêu lên: “Cô cô đi chậm thôi, cô cô từ từ, cô cô…”
“Lương đại nhân, không phải là ta không muốn châm chước, thật ra cung quy nghiêm ngặt, nếu ta hồi cung muộn thì ngay cả Tiêu Tần nương nương cũng bị trách tội.”
“Chúng ta làm nô tài, bị trách tội hay trách phạt gì đó cũng không sao, nhưng nếu liên luỵ đến chủ tử, tội sẽ lớn lắm.
Sau khi ta nói xong những lời này thì nghe một tiếng cười “phụt” một cái.
Trong lòng ta đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía tiếng cười, ánh mắt có thể thấy được là một nam tử đội một chiếc mũ rất cao trên đầu.
Vóc người của hắn không cao, chiếc mũ cao trên đầu hắn lại mang đến cảm giác hư trương thanh thế.
Từ trước thường vẫn nghe người ta chê cười hắn, nói vóc người của hắn không đủ, cần phải đội mũ cao để bù vào, giống như là người què đi cà kheo, sợ không biết cái nhọt của hắn.
Hắn tức nhất là khi nghe những loại lời nói này.
Những người cười nhạo hắn, trong nhà nếu vẫn hưng thịnh thì không sao, chỉ cần gia đạo sa sút, không có một ai là không bị hắn trả thù.
Ai ai cũng biết con trai của Binh Bộ thượng thư, Tiêu Tân Dật là có thù tất báo.
Vừa nhìn thấy Tiêu Tân Dật, ta đã biết chuyện bại lộ rồi, trong lòng dâng lên từng luồng lạnh lẽo, chỉ nói: “Xong rồi.”
Tiêu Tân Dật giả đò hành lễ với ta: “Thỉnh an Lục Công Chúa.”
Trong khoảnh khắc hắn kêu tên ta, Lương Thu Sảng ở bên cạnh mắt có thể thấy sắc mặt đen lại.
Ta đổ mồ hôi lạnh sau lưng, nhưng ta hiểu một đạo lý.
Nếu lúc này ta sợ hãi, chỉ biết sẽ khiến cho bọn họ không chút cố kỵ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-12.html.]
Nếu ta không sợ hãi, bọn họ sẽ âm thầm đánh giá ta.
Ta cố gắng trấn định, ngước mắt, bình tĩnh nhìn Tiêu Tân Dật, nói với hắn: “Ta cái gì cũng chưa hỏi được, ngươi thả ta đi, việc hôm nay cho dù là ai hỏi ta cũng không nhắc tới, được không?”
“Lục Công chúa thật là mơ mộng hão huyền,” Tiêu Tân Dật đi về phía ta, bước chân của hắn không lớn, chưa được vài bước đã đến cạnh ta, “Ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm công chúa, ví dụ như là, sao Công chúa tìm được tới đây?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Hỏi rồi hắn dừng bước ở trước mặt ta.
Ta không thích người khác đứng quá gần, nhưng đối mặt với hắn đang cố ý gây áp lực, ta lại không lui về phía sau nửa bước, ngược lại mỉm cười nói với hắn: “Tiêu Tân Dật, cho dù ta không được sủng ái thì cũng là Công chúa nhà Đế Vương.”
Hắn nói: “Nguyên nhân chính là như thế mới không thể thả ngươi đi được.”
Ta nói: “Mưu hại Hoàng tộc sẽ liên luỵ cửu tộc, Tiêu gia và Lương gia các ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ư?”
Lương Thu Sảng ở bên cạnh nghe nói lời này, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt lăn xuống.
Tiêu Tân Dật lại cười tàn ác: “Chỉ cần không có ai biết, thì ai mà biết được là Công chúa c.h.ế.t ở đâu?”
Giống như là trả lời cho mấy lời này của hắn, người gác cổng đột nhiên vội vàng chạy tới: “Đại nhân: “Trấn Bắc Vương tới cửa bái phỏng, người, người đang ở ngoài cửa.”
“Ai?” Lương Thu Sảng hỏi.
“Trấn, Trấn Bắc Vương!”
Chân của Lương Thu Sảng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Tiêu Tân Dật nắm lấy cổ áo hắn, xách người lên, đe doạ, không sót một chữ nào mà nện vào mặt Lương Thu Sảng:
“Lương đại nhân, việc chúng ta làm là tội lớn sớm đã liên luỵ cửu tộc, hiện giờ muốn quay đầu cũng muộn rồi, chỉ có thể đi một đường tới cùng.”
“Trấn Bắc Vương thì có làm sao? Ngươi là mệnh quan triều đình, hắn dám mạnh mẽ mà phá nhà ngươi à?”
“Ngươi ra ngoài gặp hắn, qua loa mà đuổi hắn đi thôi!”
“Còn nàng,” ánh mắt của Tiêu Tân Dật chuyển đến người ta, phát ra tiếng cười vô cùng sung sướng, “Thứ nữ kia của ngươi chịu được tra tấn, vị này không giống, công chúa thân thể yếu đuối quý giá, chỉ sợ ngay cả đồ tra tấn thế nào cũng chưa từng nhìn thấy đâu.”
Hắn duỗi tay túm chặt lấy tóc ta, hung hăng kéo một cái.
Lực rất lớn.
Ta bị kéo đến nỗi cong cả lưng, trong miệng phát ra tiếng kêu đau.
Ta biết, ta đã cùng đường rồi.
Đôi mắt ta nhắm lại, bất cứ giá nào, cao giọng kêu lên, dùng toàn thân sức lực kêu to: “Tam Hoàng huynh! Cứu muội!”
Phía sau cổ đột nhiên đau xót.
Tiếng kêu của ta im bặt, người cũng mềm như bông mà ngã xuống đất.