13.
Một chậu nước lạnh hắt lên người ta, ta mở ra đôi mắt ướt dầm dề, đập vào mắt là khuôn mặt của Tiêu Tân Dật.
Hắn cười tủm tỉm, hỏi ta: “Công Chúa tỉnh rồi à?”
Ta nhìn xung quanh bốn phía.
Nơi này là ám lao của Lương phủ.
Ta nhìn thấy Lương Xuân Yên.
Nàng còn nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết là sống hay chết.
Theo tầm mắt của ta, Tiêu Tân Dật cũng nhìn về phía Lương Xuân Yên.
Hắn nhếch miệng cười: “Lại nói, ta còn không biết, công chúa có nghe được từ trong miệng của Lương gia tiểu thư chỗ cất giấu lá thư kia không?”
“Thư nào cơ?” Ta hỏi
Tiêu Tân Dật nhìn kỹ ta, giống như muốn nhìn rõ xem là ta không biết hay là giả vờ không biết.
“Được rồi.” Hắn xua tay, “Công chúa không thân với ta, cũng không hiểu được tính nết của ta, ghét nhất là lãng phí thời gian.”
Hắn cũng không chê bẩn, ngồi xuống mắt đất, tiện tay chỉ vào một người chuyên tra tấn, nói: “Ngươi, đi, biểu hiện một chút làm công chúa mở mắt.”
Kẻ tra tấn kia đáp: “Vâng.”
Ngay sau đó, hắn cởi quần áo, đi về phía Lương Xuân Yên.
Ta mơ hồ hiểu ra được điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Tiêu Tân Dật, hỏi hắn: “Ngươi định làm gì?”
Hắn nhìn ta cười: “Công chúa phải nhìn thật cẩn thận, nhìn rõ Lương gia tiểu thư ở đây mở hai chân với một nam nhân cả người bẩn thỉu như thế nào.”
“Tiêu Tân Dật!” Âm thanh nói chuyện của ta không tự giác mà run rẩy: “Ngươi bảo hắn dừng tay lại.”
Tiêu Tân Dật thờ ơ.
Nam nhân kia ghé vào người Lương Xuân Yên.
Lương Xuân Yên mở đôi mắt rất lớn, tuyệt vọng nhìn lên phía trên đỉnh đầu hắn.
Nam nhân kia xé quần áo của nàng.
Thân thể của nàng giãy giụa một chút, trong cổ họng phát ra tiếng than khóc mơ hồ, lại không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc kệ nam nhân kia thô bạo mà bẻ ra hai chân nàng.
Ta liều mạng muốn tránh thoát dây thừng đang trói chân tay ta, dùng sức lực toàn thân vặn vẹo, xé rách, giãy giụa, hận không thể cắt bỏ dây thừng mà chạy thoát.
“Tiêu Tân Dật.” Ta noi năng lộn xộn mà kêu lên: “Cái gì nàng cũng chưa nói cho ta biết.”
“Lương Xuân Yên không tin ta.”
“Nếu ngươi g.i.ế.c nàng”
“Bí mật mà các ngươi muốn biết vĩnh viễn không bao giờ biết.”
“Tiêu Tân Dật!”
“Tiêu Tân Dật!”
Nam nhân kia kia động trên người Lương Xuân Yên.
“Aaaa!”
“Ta gào khóc một cách tuyệt vọng, nước mắt lã chã rơi xuống đất.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ta hận quá!
Hận bản thân mình bất lực!
Hận mình không thể nào dùng một d.a.o mà đ.â.m c.h.ế.t bọn họ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-13.html.]
Ta hận đến nỗi cắn môi chảy máu.
Đến lúc này ta nghe thấy phụt một tiếng,, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy m.á.u b.ắ.n lên tung toé.
Mau kia phun lên mặt của nam nhân kia.
Hắn đầy một mặt m.á.u chảy đầm đìa, quay đầu bẩm báo với Tiêu Tân Dật: “Công tử, nữ nhân này vừa nãy mới giấu một chiếc đao trên người, hiện giờ đã c.ắ.t c.ổ c.h.ế.t rồi.”
Tiêu Tân Dật nhạt nhẽo “A” lên một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Tiếp tục.”
Nam nhân đáp: “Vâng.”
Hắn xoay người rồi lại tiếp tục động.
Móng tay ta đ.â.m vào lòng bàn tay, giống như đ.â.m vào trong lòng, m.á.u chảy đầm đìa, đau không chịu nổi.
Ta hung ác nhìn nam nhân đang làm động tác trên t.h.i t.h.ể của Lương Xuân Yên.
Ta ép buộc bản thân mình nhìn cho rõ, ghi tạc tất cả mọi hình ảnh này trong lòng.
“Tiêu Tân Dật!” Ta cắn răng chửi, từng câu từng chữ, giống như đang nhai m.á.u thịt: “Các ngươi thật là đáng chết!”
“Công chúa!” Tiêu Tân Dật không để ý mà nhún vai, “Ta đã sớm nói với ngươi, ta không thích lãng phí thời gian.”
“Ngươi nhìn xem, hiện tại không phải đã hiểu rõ?”
“Trước kia, cho dù ta tra tấn Lương Xuân Yên thế nào, nàng vẫn cố sức giữ lại một hơi thở, không chịu chết.”
“Mà hôm nay, sau khi gặp ngươi, nàng đã tắt thở rồi.”
“Ngươi nói, đây là vì sao?”
Ta không nói gì, nước mắt trên mặt chảy như dòng suối nhỏ, nơi n.g.ự.c chợt có khí huyết cuồn cuộn, ta không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu.
Tiêu Tân Dật chậc chậc hai tiếng, bò dậy từ trên mặt đất, xắn ống tay áo, thay ta lau khô vết m.á.u trên khoé miệng.
“Công chúa thật là ghê gớm, chỉ là người không liên quan mà lại tức giận đến hộc máu. Nếu việc này xảy ra trên người công chúa, có phải là tức c.h.ế.t không!”
“Phi!” Ta nhổ một ngụm nước bọt phun lên mặt hắn.
Tiêu Tân Dật híp đôi mắt lại, trong mắt hiện lên một vẻ hung dữ.
Đến lúc này, có gã sai vặt vội vàng đi tới: “Công tử, đại nhân bảo ta truyền lời cho công tử, Trấn Bắc Vương đã rời đi, chắc là chỉ qua cho có lệ thôi.”
Tiêu Tân Dật nghe xong, vừa lòng nói: “Đã biết.”
Gã sai vặt khom người lui ra.
Khuôn mặt của Tiêu Tân Dật giãn ra, liếc nhìn ta: “Nếu ta nhớ không sai, ngươi cùng với Tam Hoàng tử xưa nay không có giao tình gì. Hắn đã chịu vì ngươi mà đi chuyến này đã là tận tình tận nghĩa, ngươi không thể trông chờ hắn thật sự vì ngươi mà phá toàn bộ Lương phủ chứ.”
Ta rũ mắt, khoé miệng cười tự giễu: “Ta chưa bao giờ trông chờ điều đó.”
Tiêu Tân Dật không nói gì, hắn nhìn ta một lát, bỗng nhiên nói: “Khi còn nhỏ, con cháu thế gia thường chế nhạo ta, cười ta sau lưng, bảo ta là chú lùn đội mũ cao, gà trống gắn lông chim.”
Có một lần, ta theo cha tiến cung dự tiệc, tất cả mọi người đều lấy ta ra để cười.”
“Chỉ có một mình ngươi không nói một lời nào để châm chọc ta.”
“Cảnh Hoà công chúa muốn dụ ngươi nói một câu.”
“Ngươi lại giả ngu giả ngơ, nói mình cũng lùn.”
“Ngươi còn nói, Tiêu đại nhân cao như thế, sau này Tiêu Tân Dật nhất định cũng sẽ cao lên, hắn chỉ là lớn chậm thôi.”
Nói tới đây, Tiêu Tân Dật đột nhiên cười một tiếng, lại nói tiếp: “Ta từ đó coi lời này của ngươi như là khuôn mẫu, ngóng trông một ngày mình sẽ cao lên, nhưng mà lời nói để an ủi người khác, cuối cùng cũng chỉ là một câu nói dối thôi, sao có thể là thật chứ?”
“Phụ thân không thích ta thấp bé, nhưng lại thích ta tàn nhẫn độc ác.”
Hắn dừng lời, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay thế là vẻ mặt u ám lạnh lẽo.
“Công chúa, ta không muốn tra tấn ngươi.”
“Chỉ cần ngươi nói cho ta biết lá thư kia giấu ở đâu, ta sẽ cho ngươi được thống khoái, đảm bảo không để ngươi phải chịu khổ.”