Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 14



14.

Ta không nói gì.

Tiêu Tân Dật bất đắc dĩ thở dài: “Công chúa tội gì phải bướng bỉnh như thế?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Nói cho cùng, Thiệu thị cũng thế, Lương Xuân Yên cũng thế, liên quan gì tới ngươi?”

“Nếu hôm nay người bị cưỡng h.i.ế.p là ngươi.”

“Cho dù ngươi trình lá thư kia đến ngự tiền, thì có thể thế nào? Thế nhân sẽ không vì ngươi một mình dấn thân vào nguy hiểm mà ca ngợi ngươi anh dũng, cũng sẽ không có ai tra ra chân tướng mà nhớ ngươi là người tốt.”

“Bọn họ sẽ coi ngươi là một miếng thịt thối, giống như dòi bọ mà bò lên người của ngươi, lấy những ngôn ngữ độc ác nhất của thế gian này để chửi bới ngươi, châm chọc ngươi, nhạo báng ngươi.”

“Công chúa, ngươi nên hiểu rõ, không được thế nhân này công nhận, đó là điều đau khổ nhất thế gian này.

Ta bỗng nhiên ngước mắt hỏi hắn: “Tiêu Tân Dật, ngươi có biết vì sao ngươi thấp bé như vậy không?”

Hắn mím chặt môi, giống như dự đoán được ta sắp nói lời khó nghe, sắc mặt trở nên khó coi.

Ta cười, trong mắt nổi lên ánh sáng độc ác, chọn lời đau đớn nhất, nói cho hắn nghe: “Bởi vì đám chuột nhắt âm u không xứng được cao lớn, ngươi trời sinh là một chút lùn đáng để người phỉ nhổ.”

“Công chúa, nếu ta là ngươi, sẽ không khoe miệng lưỡi của mình giảo hoạt đâu.”

Bởi vì phẫn nộ, trên cổ Tiêu Tân Dật vốn là gân xanh không rõ ràng chợt phồng lên thành màu xanh đen, không ngừng phập phồng theo hơi thở mạnh lên, giống như muốn nổ tung ra.

Sau khi ta nhìn thấy, chỉ cảm thấy sung sướng.

Nhưng mà không sung sướng được bao lâu.

Hắn rút roi da ra, đánh lên người ta.

Roi kia có gai, đánh lên người ta, đến lúc nhấc lên cũng nhấc cả da thịt của ta ra.

Ta đau đến nỗi kêu lên thảm thiết.

Hắn cứ đánh một roi lại đếm một tiếng.

Đánh xong mười roi, hắn dừng lại cười, nói với ta: “Công chúa, hôm nay mười roi, ngày mai sẽ hai mươi roi, mỗi ngày sẽ càng tăng lên, xem ngươi có thể chịu được tới ngày nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-14.html.]

Cả người ta nóng rát đau đớn, lại vẫn còn sức lực mắng hắn: “Cái gì Lương Xuân Yên cũng chưa nói cho ta, hiện giờ nàng bị ngươi hại chết, đồ vật ngươi muốn vĩnh viễn đừng mong lấy được, cha ngươi sẽ cho rằng ngươi là đồ vô dụng.”

Tiêu Tân Dật bị ta làm cho tức giận đến nỗi phập phòng trên ngực, nhịn nửa ngày mới lạnh lẽo nói: “Công chúa, ngươi nói chuyện khó nghe quá! Chờ ngày nào đó ngươi nói thật, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, sau đó khâu miệng ngươi lại, ta muốn tự tai nghe tiếng ngươi kêu thảm thiết có khó nghe giống lời nói của ngươi không.”

Ánh mắt của hắn đảo qua những dụng cụ tra tấn bên cạnh, tiện tay nhấc lên, khoa chân múa tay với ta: “Công chúa, ta còn muốn viết, ngươi và Lương Xuân Yên, xương của ai cứng hơn?”

Cuối cùng hắn chọn đinh dài và rìu sắt, dùng rìu sắt gõ cái đinh vào móng tay của ta.

Ta đau đến nỗi ngất đi.

Sau đó lại bị hắn dùng nước muối hắt cho tỉnh lại.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, hắn túm chặt tóc của ta, khiến cho ta không thể ngẩng cổ về phía sau.

“Công chúa, ngươi thật sự không muốn nói cho ta biết chỗ giấu lá thư kia sao?”

“Đừng có ép ta.”

“Chút nhẫn nại của ta dành cho ngươi đã sắp tiêu hao hết sạch sẽ rồi.”

Ta đã không còn sức lực nữa, ngay cả thở cũng không thở nổi, thân thể giống như bị chia thành nhiều phần, mỗi một phần đều là đau đến tận óc.

Ta thật sự muốn biết Lương Xuân Yên làm thế nào có thể kiên trì được như thế.

Sau khi thở vài hơi, ta mới có sức lực để mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng, nhìn Tiêu Tân Dật: “Ta đã nói với ngươi, là ngươi không tin.”

Tiêu Tân Dật nói một tiếng tốt: “Nếu như thế, công chúa đừng trách ta tự tay đưa ngươi tới luyện ngục nhân gian.”

Ta thấy rõ sự tàn nhẫn trong mắt hắn.

Thật ra không phải là ta không sợ.

Ta tin tưởng vào lời nói lúc trước của hắn, tồn tại chịu đựng đau khổ còn gian nan hơn nhiều so với c.h.ế.t một lần.

Nhưng mà, trước khi thực sự c.h.ế.t đi, cho dù chỉ còn một giây, ta vĩnh viễn không ruồng bỏ bản thân.

Ta còn chưa hoàn thành tâm nguyện, chưa thực hiện được hứa hẹn, có hy vọng chôn ở đáy lòng.

Những cái đó giúp ta giữ lại tính mạng, để ta vĩnh viễn quay lưng với tử vong, chờ đón con đường sống phía trước.

Cho dù con đường sống ấy ngược gió, chỉ toàn là bụi gai.