15.
Tiêu Tân Dật cởi bỏ dây trói cho ta, mặc kệ ta ngã xuống mặt đất lạnh băng ẩm ướt.
Mặt ta dán trên mặt đất, cả người đau như muốn xuyên tim.
Trong tầm mắt, bỗng xuất hiện một đôi giày quen thuộc, đế giày màu đen, phía trên thêu hình kim vân lôi, dùng da mà chế thành, mặt dày vừa sáng vừa mềm nhẵn.
Ta chậm rãi chớp chớp mắt, bên tai nghe tiếng hét to, cùng với tiếng binh khí chạm vào nhau.
Giây tiếp theo, Tiêu Tân Dật bị người nào đó chặn cổ.
Mặt của hắn, giống mặt của ta, dán lên mặt đất, bị một lực thật lớn ép xuống đến mức thay đổi hình dáng.
Mũ cao luôn đội trên đầu hắn trong lúc đánh nhau vô ý mà rơi xuống.
Dáng vẻ đầu tóc bù xù của hắn vô cùng chật vật.
Bỗng nhiên, thân thể của ta nhẹ bẫng, bị ôm vào một cái ôm cứng rắn.
Tầm mắt thay đổi, đập vào mắt ta chính là chiếc cổ màu lúa mạch với chiếc hầu kết nhô lên, không giống với chiếc cổ thon trắng trẻo của con gái, cùng với chiếc cằm chẻ sâu.
“Ta tới muộn rồi!”
Cánh tay của Tam Hoàng tử ôm lấy ta rất chắc chắn, cho dù đi nhanh, ta lại không cảm thấy xóc nảy.
“Đừng sợ, hoàng huynh sẽ mang muội về phủ Trấn Bắc Vương.”
Hắn ôm ta lên xe ngựa, xe ngựa bình thường rộng mở, lúc này có vẻ trở nên chật chội hơn, không gian bên trong cũng không thể đặt ta một cách thoải mái.
Hắn chỉ có thể tiếp tục ôm ta trong lòng ngực, để ta dựa vào vai hắn, tìm cách thích hợp để chống đỡ lực.
“Phi Nguyệt, nhanh đi mời Thái y tới phủ.”
Thuộc hạ của hắn lĩnh mệnh mà đi.
“Tam hoàng huynh!” Ta gọi hắn, tiến đến sát bên tai hắn, nói cho hắn địa điểm mà Lương Xuân Yên giấu thư.
Hắn nghe xong, bỗng nhiên nhìn ta, trong ánh mắt đầy ngôi sao đang cháy lên.
Ta một lòng nhớ đến lá thư kia, không chú ý đến cảm xúc của hắn, cho đến khi bị hắn nhìn chằm chằm như thế, ta mới chậm rãi cảm thấy chột dạ.
Dáng vẻ tức giận của hắn hơi đáng sợ một chút.
Ta cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, tinh thần thật khó khăn mới thả lỏng không hiểu sao lại căng lên.
Hắn nhìn thấy phản ứng của ta, hầu kết giật giật, mạnh mẽ nhẫn nhịn, gọi bên ngoài một tiếng: “Tề An”
Tâm phúc của hắn chui vào xe ngựa.
Hắn thấp giọng sai bảo vài câu.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đối phương lĩnh mệnh mà đi.
Ta thở phào một hơi.
Ta tin người của hắn có thể lấy lá thư kia bình an mà mang về.
Bên trong xe ngựa chỉ còn hai người chúng ta.
Hắn cuối cùng cũng có thời gian cẩn thận xem xét vết thương trên người ta, ánh mắt đầu tiên là nhìn về vết roi, sau đó dừng ở mười ngón tay bị đóng đinh dài, n.g.ự.c phập phồng rất mạnh.
Suy nghĩ của ta lại sớm chuyển đến việc tiếp theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-15.html.]
Lúc này, tuy đã được cứu trợ, nhưng ta biết trạng thái của mình không tốt.
Người ta rất lạnh, nhưng lại không ngừng đổ mồ hôi.
Ngón tay đã sớm không có cảm giác nữa, tinh thần cũng chỉ còn treo một hơi.
Ta sợ là có vài lời nói, nếu lúc này không nói sẽ không còn kịp nữa.
“Tam Hoàng huynh.”
Ta cố gắng nói to hơn một chút.
Bờ môi của hắn mím lại thành một đường thẳng, không nói một lời, đặt tai lại gần.
Ta vui mừng với sự phối hợp của hắn, ngừng cố sức, nói với hắn: “Nếu oan ức của Thiệu thị có thể được làm rõ ràng, tất cả đều là nhờ có công lao của Lương Xuân Yên, tâm nguyện cuối cùng của nàng ấy là nhập Thiệu phủ, làm vợ của Thiệu Hoài An, hợp táng cùng với hắn, huynh nhất định phải nói cho lão thái quân biết.
Hắn rất nhanh gật đầu.
Ta không rõ hắn có nghe nghiêm túc hay không, bởi vì hắn dường như vẫn đang phân thần.
Ví dụ như hiện tại, ta rõ ràng đang nói chuyện quan trọng, hắn lại chỉ nghe bằng nửa lỗ tai, toàn bộ tinh thần lại nghĩ đến việc chạm vào ngón tay của ta.
Động tác của hắn quá nhẹ, thật ra cái gì ta cũng không cảm nhận được
Hắn lại giống như đột nhiên không nhịn được nữa, hét to một tiếng với bên ngoài: “Tần Phí!”
“Có thuộc hạ”
“Hành hạ Tiêu Dật Tần! Bổn vương muốn cho hắn sống không bằng chết!”
“Vâng!”
Ta rất hiếm khi nhìn thấy mặt thô bạo của hắn, hầu hết các thời điểm, Tam hoàng tử lãnh đạm xa cách, hỉ nộ không thấy.
So sánh với những Hoàng tử khác, hắn không nhỏ yếu, nhưng lại rất ít khi lộ ra răng nanh.
Vì thế mọi người đều nghĩ hắn tốt tính.
Thật ra, đó là không trêu chọc đến hắn thôi…
“Có đau không?”
Suy nghĩ của ta lại bị câu hỏi đau lòng đó kéo lại.
Ta theo bản năng mà phản ứng, rút tay mình khỏi tay hắn.”
Trong tay hắn không còn gì, mất mát mà nhìn về phía ta.
“Tam Hoàng huynh.”
Ta muốn nắm lấy tay áo của hắn, nói cho hắn biết chuyện tiếp theo ta muốn nói rất quan trọng.
Nhưng mà, ngón tay không thể nào nhúc nhích.
Hơi thở cố gắng nhấc lên kia cũng dần dần tan rã.
Ta sốt ruột, muốn nhấc đầu lên, để cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Nhưng mà động tác này sau khi làm ra lại chỉ là nhẹ nhàng cọ cọ lên đầu vai hắn mà thôi.
Hắn hướng lỗ tai về phía ta, nhẫn nại hỏi: “Muội muốn nói gì? Muội nói đi, ta đang nghe!”
Đại não mê man, ý thức mơ mơ màng màng, ta chắp vá vụn vặt mà nói: “Nếu, luận công hành thưởng, muội muốn công chúa phủ.”