Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 16



16.

Đinh dài phải rút ra từng cây một.

Ta đau đến c.h.ế.t đi sống lại.

Thái y nói, cho dù điều dưỡng tỉ mỉ, thì mười đầu ngón tay của ta sau này cũng không so được với người khác.

Giống như những việc phong nhã như đánh đàn vẽ tranh, từ nay về sau chỉ có thể chơi không mà thôi.

Vì tránh cho ta chịu đau quá mức, thái y đã bốc thuốc cho ta, có thành phần an thần.

Vì thế, hầu hết thời gian ta đều hôn mê.

Đêm hôm đó, ta ngoài ý muốn tỉnh lại, phát hiện trên giường lại có thêm một người.

Ta lắp bắp kinh hãi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ngươi đó rất cảnh giác, dường như chỉ trong khoảnh khắc ta hít một hơi, hắn đã mở to mắt.

Thấy ta tỉnh lại, hắn không hoang mang mà khoác áo ngồi dậy.

Ta kinh ngạc nói: “Tam Hoàng huynh, huynh… vì sao lại ở đây?”

Đầu giường có nước ấm, Tam Hoàng tử cúi người, rót một ly nước, đưa cho ta.

Ta nhận lấy ly nước, cầm trên tay, đầu óc loạn thành một nồi cháo.

“Muội bị chấn thương,” giống như sợ ta cảm lạnh, Tam Hoàng tử tìm một chiếc áo khoác, khoác lên người ta, chậm rãi giải thích: “Kể từ khi muội bị sinh bệnh, tối nào cũng bò dậy trên giường, đi lang thang trong phòng.”

“Thái y nói không thể đánh thức muội, sợ muội sẽ bị ngốc.”

“Ngày hôm ấy, muội…” Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, im lặng vài hơi sau đó mới nói tiếp, “Muội coi ta làm mẹ của muội, muốn ta dỗ dành rồi mới chịu ngủ.”

Những việc này ta không nhớ chút nào.

Hắn nói nhẹ nhàng như thế, không khỏi nghĩ ta đã làm bao nhiêu việc vớ vẩn.

Trước mặt Tam Hoàng tử, ta không dám hỏi kỹ.

Ngày hôm sau, ta tìm Lê Tuyết và Hải Đường hỏi thăm.

Hai người nhắc tới việc này, sắc mặt phức tạp: “Vương gia đã nghĩ ra cách, muốn để ngài đổi sang nhận người khác làm mẹ…”

“Chúng ta đều tới để đóng vai, nhưng mà ngài chỉ nhận Vương gia.”

Ngài không chỉ muốn Vương gia dỗ dành, còn muốn Vương gia ôm ấp mới có thể ngủ, nếu không thì cứ để chân trần mà đi lại trong phòng.

“Vương gia thương xót ngài, ngài yêu cầu gì cũng làm theo.”

“Nhưng mà, Công chúa yên tâm, Vương gia là anh trai ruột của ngài, huống hồ Vi Hoa Điện của chúng ta lại không có người ngoài.”

“Vi Hoa Điện?” Ta ngơ ngác hỏi: “Hồi cung từ khi nào, sao ta không biết?”

“Chưa có hồi cung, chúng ta vẫn ở phủ Trấn Bắc Vương.”

“Vương gia yêu thương Công chúa, ở trong phủ lại làm một Vi Hoa Điện, nói là để Công chúa ở.”

Biết được chân tướng, tinh thần của ta chấn động rất lớn, có lẽ là vì nguyên nhân này, chứng mộng du kể từ đó đã khỏi, không bị lại nữa.

Trong thư mà Thiệu Hoài An gửi cho Lương Xuân Yên có giấu manh mối quan trọng.

Tam Hoàng tử kéo tơ lột kén, mấy lần điều tra và đuổi bắt, cuối cùng đã tìm ra chân tướng sự tình đã xảy ra.

Binh Bộ có gian tế của địch lẫn vào, tiết lộ bản vẽ cơ mật, Binh Bộ Thượng Thư bán nước cầu lợi ích, yểm hộ cho gian tế, khiến cho kỹ cơ lão nhân chết, bản vẽ cơ mật bị Bắc Địch ăn trộm.

Chứng cứ được trình đến ngự tiền.

Hoàng Đế tức giận, hai nhà Tiêu Lương xét nhà diệt tộc.

Vụ án này liên luỵ rất rộng.

Không ít người ở kinh thành bị bắt.

Vội vàng náo loạn hai tháng liền.

Đến khi sự việc ổn định, Thiệu thị nhất tộc được phong thưởng, nữ nhi Thiệu thị vào cung, được sách phong làm Trân Phi.

Tấm lòng che chở cho Thiệu Thị nhất tộc của Hoàng đế rõ như ban ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-16.html.]

Trong khoảnh khắc phong cảnh vô hạn như vậy, lão thái quân tự mình lập bài vị cho Lương Xuân Yên, ghi danh là chính thê của Thiệu Hoài An, dùng đại lễ đón về nhà, để vào từ đường tông tộc.

Án oan này được rửa sạch, không thể nào không có công của ta.

Sau khi thường xong mọi người, cuối cùng Hoàng Đế cũng tới phủ Trấn Bắc Vương để gặp ta.

Không có ai biết, ta đã đợi ngày này bao lâu rồi.

Ta tính toán mọi bề, lấy thân phạm hiểm, mười ngón tay bị phế, mất nửa cái mạng, dùng tất thảy mới có thể đổi được cơ hội lần này.

Ta cần phải làm chắc chắn không có chút sơ hở nào.

Ngày hôm đó, ta đã dậy sớm, thay đổi một bộ quần áo mới, tự trang điểm cho bản thân.

Tam Hoàng tử đón Đế Hậu vào cửa.

Ta được đặc xá, vì có bệnh trong người mà không cần ra cửa đón.

Ta dựa nghiêng trên giường, phía sau lót một cái đệm cao.

Đợi đến khi Đế Hậu vào nhà, ta vừa định ngồi thẳng lên, đã nghe thấy tiếng Hoàng Hậu nói: “Nằm đi, không cần nhúc nhích.”

“Tạ ơn Mẫu hậu.” Ta ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Hậu nhẹ nhàng cười, lại nhìn về phía Hoàng Đế: “Tạ ơn phụ hoàng.”

Bước chân của Hoàng Đế bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt của hắn dừng trên mặt ta, ánh mắt vốn là lạnh lẽo sát phạt, chợt nổi lên sương mù.

Năm tháng đã thay đổi nhiều, trong hoảng hốt, hắn dường như nhìn thấy chỗ sâu trong sương mù hình ảnh một cố nhân đã lâu ngày không gặp.

Hắn có chút không dám tới gần.

Đứng lặng im vài giây sau, hắn mới nhấc bước chân, chậm rãi tới gần.

Khoảng cách vài bước này, hắn cuối cùng cũng phục hồi tình thần.

Bởi vì là con của cố nhân, lại có phong thái của cố nhân.

Câu đầu tiên Hoàng Đế nói là: “Ngươi giống mẹ!”

Hắn nói không phải là Mẫu phi, cũng không phải là mẫu thân, mà là mẹ.

Trong phòng ngay lập tức lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Ngữ khí mà Hoàng Đế nhắc tới mẹ của ta, giống như… hắn không phải ở ngôi cửu ngũ, mà là một vị trượng phu cưng chiều thê tử.

Nhưng mà, hắn không xứng nhắc tới mẹ của ta như thế!

Trong mắt ta hiện lên một tia sắc lạnh, sợ bị nhìn thấy, nhanh chóng cúi đầu.

Áp xuống cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, ta nỗ lực giữ nguyên thanh âm không đổi.

“Mẹ đã qua đời nhiều năm, là Tề Quý Phi nương nương nuôi dưỡng nhi thần lớn lên.”

“Tề Quý Phi đã chăm sóc ngươi rất tốt.”

Hoàng Đế không phải một người cha tốt, hầu hết các thời điểm, trong mắt mọi người, hắn đều là Đế Vương uy nghiêm.

Nhưng mà, giờ phút này, ngữ khí của hắn lại hiếm khi nhu hoà như thế.

Hắn hỏi ta: “Lần này, ngươi lập công lớn, muốn khen thưởng cái gì?”

Hắn rốt cuộc cũng hỏi câu hỏi này.”

Trong lòng ta kích động, lặng lẽ nắm chặt tay, nói ra tâm nguyện đã lâu.

“Hy vọng phụ hoàng ân chuẩn nhi thần có một phủ công chúa.”

Trong âm thầm, ta đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần.

Ta nghĩ, Hoàng Đế không có lý do gì mà từ chối.

Ta chỉ muốn một phủ công chúa mà thôi.

Huống chi, để hắn mềm lòng, hôm nay ta đã cố ý trang điểm giống mẹ, mặc dù chỉ là hoài niệm trong nháy mắt cũng đủ để hắn đồng ý với thỉnh cầu của ta cứ?

Giây tiếp theo, ta nghe được câu trả lời của Hoàng Đế.

Hắn nói, “Không đồng ý.”

Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ta, ngữ khí lãnh đạm, không được phép đàm phán: “Ngươi chỉ có thể ở lại trong cung, nơi nào cũng không được đi!