17.
Ta được sách phong làm Thái Bình Ngự Công chúa.
Phong hào Công chúa của Vương triều Đại Thịnh có hai loại, một là Thái Bình Ngự công chúa, một là Ngự công chúa, tượng trưng cho hai loại địa vị khác nhau
Chỉ có đích Công chúa do Hoàng Hậu sinh mới có tư cách được sách phong là Thái Bình Ngự Công Chúa.
Mà ta, vì có công minh oan, Hoàng Đế phá lệ ban cho ta địa vị tôn quý giống như đích Công chúa.
Sau khi ta khoẻ lại, trong cung phái người tới đón ta hồi cung.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ban thưởng của Hoàng Đế như nước chảy dũng mãnh vào Vi Hoa Điện, trong lúc nhất thời, ta trở thành Công chúa được sủng ái.
Ta dựa lên sập mỹ nhân bên của sổ, trong lòng âm thầm tính toán, nếu đã không thể thực hiện được con đường lập công kiến phủ, vậy thì có thể nào lui lại mà cầu xin điều tiếp theo, lựa chọn con đường lúc trước đã vứt bỏ, gả chồng xuất cung?
Xưa đâu bằng nay.
Ta đã có danh hiệu Thái Bình Ngự Công Chúa.
Nếu ta xuất giá, là có thể được ở phủ Công Chúa, không cần gả vào nhà chồng.
Đến lúc đó, ta làm theo là có thể có phủ Công Chúa, cũng coi như trăm sông đổ về một biển.
Hơn nữa, Công Chúa xuất giá, cho dù là Hoàng Đế cũng không có cách nào ngăn cản
Có danh hiệu Thái Bình Ngự Công Chúa, cho dù phò mã tương lai của ta là ai, hắn cũng không dám khinh nhờn ta, làm nhục ta, chỉ có thể tôn kính ta.
Tưởng tượng như vậy, tựa như việc gả chồng xuất cung cũng không phải là không đáng suy nghĩ tới.
Trong khi ta đang suy nghĩ, Hải Đường vào nhà báo: “Công chua, Trân Phi nương nương, đến bái phỏng.”
Lúc này ta mới nhớ ra, thời gian trước, có một nữ tử trẻ tuổi của Thiệu thị vào cung, trở thành phi tử mới của Hoàng Đế.
“Mời nàng vào đi!”
Không bao lâu, Hải Đường đưa tới một người.
Mặt trái xoan, đôi mắt như trăng mùa thu, môi đỏ mượt mà, mũi dọc dừa.
Nàng nhìn không lớn hơn ta mấy tuổi, nhưng mà, vì mong muốn phụ nữ và trẻ em của Thiệu Thị có thể có được sự bảo vệ của Hoàng tộc, nàng chỉ có cách uỷ thân với Hoàng đế lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, cả đời bị vây trong tường cung.
Trên mặt nàng không có oán hận, chậm rãi đi tới trước mặt ta, đôi tay đặt lên trán, cúi sâu xuống, hành đại lễ với ta.
“Con gái của Thiệu thị Văn Tĩnh, thay mặt cho Thiệu thị nhất tộc cảm tạ đại ân của Lục Công chúa.”
Ta vội vàng đỡ nàng lên: “Nương nương không cần như thế!”
Nàng nhướng mày cười, tự nhiên hào phóng nói: “Nên, ta cam nguyện hành đại lễ này với ngài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-17.html.]
Ta mời nàng cùng ngồi xuống ở bên cạnh cửa sổ.
Chúng ta ngồi bên cạnh nhau.
Phòng bên trong, trừ bỏ nha hoàn của ta và nàng, lại không còn ai khác.
Nàng tha thiết dặn dò ta: “Lão thái quân bảo ta chuyển cáo với Lục Công chúa, sau này có việc cần nhờ đến Thiệu thị, Công chúa không cần phải khách khí, chỉ cần mở miệng.”
Trong đầu ta loé lên một tia linh quang: “Đúng là thực sự có một việc, có lẽ Thiệu thị ra mặt sẽ thích hợp nhất.”
Trân Phi nghe nói vậy, sẵn sàng trận địa đón địch: “Chuyện gì thế?”
Ta nói với nàng suy nghĩ của ta.
Đầu tiên là nàng kinh ngạc, sau đó, theo ý nghĩ của ta mà suy tư: “Ta hiểu rồi, Công chúa yên tâm, việc này không khó, cứ giao cho ta đi!”
Không bao lâu sau, Thiệu Thị tổ chức Đăng Cao Yến tại Quỳnh Anh Sơn, mời rộng rãi tất cả các nhân vật nổi tiếng ở kinh thành.
Một yến hội như thế, nói như vậy trong nhà có con trai con gái đến độ tuổi kết hôn đều tham gia cùng trưởng bối.
Các vị khách tới đây dự tiệc, địa vị càng cao, yến hội càng được mọi người coi trọng, vì thế, người đến dự tiệc cũng rất nhiều.
Nếu Đăng Cao Yến là do Thiệu Thị tổ chức, quy cách tất nhiên không cần nói nhiều, ngay cả Hoàng tử và Công chúa cũng có khả năng tới.
Vì thế, kể từ khi có tiếng gió về Đăng Cao Yến, khí thế ở kinh thành đều ngất trời, mọi người thảo luận gần nửa tháng, ai cũng muốn nhận được một tấm thiệp mời.
Thiệp mời của Thiệu thị được đưa vào cung.
Ta xin chỉ thị với Tề Quý Phi, nói muốn đi dự tiệc ở Quỳnh Anh Sơn.
Tề Quý Phi hứng thú bừng bừng: “Bổn cung đi với ngươi, Kình nhi cũng không còn nhỏ, mấy năm trước rối ren cũng không lo lắng việc chung thân đại sự của hắn, hiện giờ cũng nên cẩn thận chọn một lần.”
Ta cụp mi rũ mắt.
Tất cả mọi việc liên quan đến Tam Hoàng tử, trước mặt Tề Quý Phi ta cũng không nói nhiều.
Nàng nói thì ta nghe.
Nàng không nói, ta cũng không bao giờ hỏi thăm.
Tề Quý Phi luôn luôn vừa lòng vì ta thức thời, vì thế, nhân tiện mang theo ta: “Ngươi cũng tới tuổi thành hôn rồi, lần này đi Quỳnh Anh Sơn, bổn cung cũng đi xem cho ngươi nữa.”
Nghĩ một chút, nàng lại bổ sung: “Ngươi nếu có lòng với người nào, hãy báo cho bổn cung biết, chỉ cần nhân phẩm của đối phương tốt, bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi.”
Nói cũng phù hợp, lần này đi Quỳnh Anh Sơn dự tiệc, ta vốn là muốn tìm một người phù hợp để chọn làm phò mã.
Thiệu thị thay ta thu xếp yến hội, ngay từ khi mới phát ra thiệp mời, lão thái quân đã điều tra một lần những người con trai có phẩm chất vừa độ tuổi kết hôn, đưa tin tức của bọn họ cho Trân phi chuyển cho ta.
Ta đã chọn ra được vài người trong đó, để kiểm tra xem bọn họ có phải là thật sự tốt hay không, vì thế mới muốn tự mình đi xem một chút, sau đó thì tính sau.
Ta cảm kích từ đáy lòng: “Đạ tạ mẫu phi.”