Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 18



18.

Người được mời tới Đăng Cao Yến không nhiều, đều đã được lựa chọn kỹ càng.

Thiệu thị xử lý chu đáo, chuẩn bị rất nhiều hoạt động trong núi, có đánh mã cầu, ném thẻ vào bình, thả diều, làm thơ đình hóng gió, thưởng cúc, sắn thú…

Có văn có võ, có động có tĩnh, đa dạng phong phú.

Khiến cho kinh thành này chân thực cảm nhận được, đại gia tộc cho dù là nguyên khí đại thương cũng vẫn có được nội tình mà mọi người không thể khinh thường.

Vương triều Đại Thịnh rất thiếu các tướng lãnh thiện chiến.

Hoàng Đế cố ý muốn thay đổi cục diện này, rất ưu đãi với nhóm goá phụ trẻ em của Thiệu thị.

Đây là lần đầu tiên sau khi nam nhi trong tộc c.h.ế.t trận, Thiệu thị tổ chức một yến hội lớn như vậy, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng thay mặt Hoàng gia đến tham dự.

Lão thái quân tuổi tác đã cao, thân thể lại vẫn mạnh mẽ, mang theo đại phu nhân cùng nhau tới đón tiếp quý nhân trong cung.

Trong bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

Sau khi yến hội tan rồi, chủ khách đều không câu thúc.

Đăng Cao Yến vốn là lấy việc lên núi ngắm cảnh là chính, tiếp theo, khách nhân sẽ tự tìm kiếm lạc thú, ngoài vài vị khách quan trọng, chủ nhân không cùng phải luôn đi theo.

Mọi người tự ý tản ra, rất tự tại.

Không biết có phải là vì ngày mùa thu lạnh lẽo hay không, sau khi uống rượu ta cảm thấy mệt mỏi, không có chút sức lực nào, nên đã mang Lê Tuyết và Hải Đường quay về phòng khách, muốn nghỉ ngơi một chút, dưỡng tinh thần.

Phòng khách mà Thiệu thị chuẩn bị cho Hoàng gia rất cẩn thận, mỗi người một viện hoàn cảnh lịch sự tao nhã, vị trí cũng yên tĩnh, sẽ không bị người khác dễ dàng quấy rầy.

Chỉ là, khi ta trở về đến phòng khách, liền cảm thấy trên người nóng rực.

Sau khi uống mấy chén nước lạnh, cái cảm giác nóng rực không những không bị áp xuống, ngược lại còn mạnh hơn.

Dây cung trong đầu tự giác căng lên trong thời khắc cảm giác được nguy hiểm.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Đầu tiên, ta gọi Lê Tuyết và Hải Đường sai họ đóng cửa sổ thật chặt.

Khi hai người phát hiện ra ta đổ mồ hôi, biết đã xảy ra vấn đề, vội vàng nôn nóng vây quanh.

Ta bảo bọn họ đừng hoảng hốt.

May mà đầu óc của ta lúc này vẫn tỉnh táo, ý thức chưa đánh mất.

Ta không rõ, loại tỉnh táo này còn có thể kiên trì được bao lâu.

Ta cần phải giật từng giây.

Ta vội vàng tìm tòi trong đầu một vòng, căn bản không nghĩ ra ai là người muốn hại ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-18.html.]

Việc này cũng không kịp nghĩ kỹ.

Trong thời điểm quan trọng, trong đầu ta nghĩ đến từng người, sau đó sai Lê Tuyết: “Đi mời Quý phi nương nương tới, đừng kinh động người khác, đi nhanh đi!”

Lê Tuyết nhanh nhẹn, làm việc ổn thoả, nếu nhanh thì chỉ trong vòng thời gian một chén trà, nàng có thể tìm được giúp đỡ của Quý Phi nương nương.

Chỉ cần Tề Quý Phi tới đây, việc xảy ra trên người ta nàng sẽ có biện pháp giấu kín cho ta.

Trước đó, những việc ta yêu cầu làm, đảm bảo sẽ không có tình huống gì cành mẹ đẻ cành con xảy ra.

Lê Tuyết đã vội chạy đi tìm Tề Quý Phi.

Bên người ta chỉ còn Hải Đường.

Tính tình của Hải Đường đanh đá hơn là Lê Tuyết.

“Hải Đường, ngươi ra ngoài trông cửa đi!”

“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, gian phòng này của ta ai cũng không được tiến vào, hiểu chưa?”

Hải Đường nói: “Vâng, công chúa!”

Hải Đường mở cửa đi ra ngoài, hình dáng của nàng chiếu lên cánh cửa.

Ta chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của nàng sẽ hiểu rõ được ngoài cửa có ngươi bảo vệ, sẽ cảm thấy an tâm hơn.

Chỉ là, loại an tâm này giống như tờ giấy mỏng, không vững chắc.

Trong lòng ta rõ ràng, cho dù là ai muốn hại ta, nếu trăm phương ngàn kế muốn ta trúng chiêu, tất nhiên sẽ chuẩn bị hậu chiêu.

Người thợ săn lão luyện kín đáo này, không biết đã lặng lẽ ẩn núp phía sau ta bao lâu, mà ta, không ngờ chưa từng phát hiện.

Cơ thể của ta xuất hiện biến hoá xấu hổ.

Tuy ta chưa thành thân, ta cũng hiểu được bản thân mình đã trúng phải chiêu số xấu xa nào.

Ta không dám tới gần giường, ép bản thân mình ngồi ngay ngắn trên ghế La Hán, lẳng lặng tính thời gian.

Da thịt trở nên mẫn cảm, cho dù chỉ là một dòng khí nho nhỏ lưu động thôi cũng khiến cho ta có cảm giác như điện giật.

Ta nắm chặt lấy tay vịn của ghế dựa, đầu ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch, cưỡng bách bản thân mình đối kháng với khát vọng kêu gào bừa bãi trong cơ thể.

Ta không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu xin Quý phi sớm xuất hiện, lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, phát hiện không thấy bóng dáng ngoài cửa nửa.

Giống như một tảng đá lớn kéo ta vào vực sâu muôn trùng.

Không thấy Hải Đường đâu.

Nàng đi đâu rồi?