19.
Bên tay phải ta cầm chén trà, ta định ném vỡ chén trà, chọn một mảnh sứ sắc bén giấu trong lòng bàn tay.
Giơ tay lên mới phát hiện ra không thể nhấc lên được.
Ta muốn gọi Hải Đường, nhưng giọng nói lại không phát ra được.
Trong lòng tuyệt vọng lan tràn.
Ta nhìn quanh cảnh giác ngoài cửa sổ, tập trung lực chú ý, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Ngay lúc này, ta nghe được tiếng nói chuyện.
Âm thanh kia rất quen tai, ta đã từng nghe thấy.
“Nương nương, ngài còn đang do dự cái gì?”
“Yến hội lần này do Thiệu thị tổ chức, ngài vẫn chưa tham dự vào đó, ngay cả tới dự tiệc cũng là do bệ hạ yêu cầu.”
“Rượu mà Lục Công chúa uống tất cả mọi người đều uống.”
Kem thơm bôi trên người nàng là do nàng tự thích.
“Tề Quý Phi là nàng sai nha hoàn đi mời.”
“Còn yêu tăng, là nghiệt tội do năm đó bệ hạ tự làm.”
“Từng việc từng việc, từng phân đoạn, đều không có bóng dáng của ngài.”
“Việc này cho dù tra như thế nào cũng không thể tra lên người ngài được.”
Giống như có sấm sét rơi xuống, đánh thẳng vào đầu ta.
Giọng nói này là của An ma ma!
Gạt mây tan sương mù, hung thủ phía sau màn tạo ra cạm bẫy này, hình ảnh của nàng đã hiện lên trước mắt ta.
Nhưng mà… sao lại là nàng chứ?
Sao có thể là Hoàng Hậu nương nương!
Trong vài giây, đầu óc ta trống rỗng, trái tim mãnh liệt chấn động. ta cảm thấy vớ vẩn đến mức khó có thể tưởng tượng được.
“Nương nương! Nếu ngài tiếp tục do dự, trăm phương ngàn kế bố cục của ngài sợ sẽ không được!”
“Sao lại không được chứ?”
Một giọng nói càng quen thuộc tiến vào tai ta.
Khi nghe được giọng nói này, ta run người, cảm giác khó có thể tin tưởng, trong khoảnh khắc này đều có thể khẳng định rồi.
Ta không khỏi cười nhạo thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-19.html.]
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đúng là Hoàng Hậu rồi!
“Hải đường canh giữ ở ngoài cửa là người của ta”
“Lê Tuyết đi tìm Tề Quý Phi cũng là người của ta.”
“Cho dù ta kéo dài thêm nửa canh giờ, Tề Quý Phi sẽ không nhận được tin tức, Triệu Trường Sinh chỉ có thể bất lực tuyệt vọng mà ở trong phòng chờ đợi yêu tăng tiến tới huỷ hoại sự trong sạch của nàng. Sau đó, lại bị Tề Quý Phi cùng với một đám phu nhân kinh thành tới đây gièm phe.”
“Ma ma, nếu ta đã bày ra thế cục, tất nhiên sẽ không thể sai lầm.”
An ma ma khó hiểu: “Vậy… Nương nương ngài còn do dự cái gì?”
“Ta đang do dự cái gì?” Hoàng Hậu lẩm bẩm lại một lần, tiếp theo là yên tĩnh lâu dài, “Ta sinh ra ở danh môn, phụ thân đứng đầu trong nhóm quan văn, mẫu thân là cáo mệnh phu nhân, tổ phụ ta là tấm gương của người đọc sách của toàn thiên hạ, thế nhân tôn hắn là Vân Sơn Đại Nho.”
“Bốn tuổi ta đã được đưa đến Vân Sơn để tổ phụ tự mình dạy dỗ.”
“Mười hai tuổi hồi kinh, với danh tiếng tài nữ, nổi danh khắp kinh sư.”
“Ta từng ở quốc yến biện luận với tam quốc sứ thần, dương danh quốc uy Đại Thịnh.”
“Khi đó, chẳng qua mới mười lăm tuổi.”
“Năm ta mười bảy tuổi, gả vào Đông Cung, trở thành Thái Tử Phi.”
“Thái tử tôn ta, kính ta, ngoài ta ra, ở Đông Cung không có nữ tử nào khác.”
“Ta đã từng cho rằng, đó là bởi vì hắn yêu quý ta…”
Giọng nói ngừng lại, gió trong núi nổi lên, nức nở.
Giọng của Hoàng Hậu rất nhẹ, cùng với tiếng gió truyền đến lỗ tai, giống như một tiếng thở dài.
“Ma ma, bổn cung giống như bị c.h.é.m thành hai nửa. Một nửa vẫn là A Mãn của Vân Thị, Kiêu ngạo tự phụ, danh tiếng vang dội kinh thành. Một nửa kia lại là độc phụ hậu cung, ghen ghét điên cuồng, quỷ kế đa đoan.”
“Ta biết rõ nàng không sai, mẹ nàng cũng không sai.”
“Ta biết rõ, người phạm sai lầm là người khác.”
“Ma ma, sao ta có thể không do dự chứ? Nếu hôm nay mưu kế thành công, ta sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t A Mãn của Vân Thị làm việc gì cũng không thẹn với lòng ngày xưa…”
An ma ma nghe nói xong, đau lòng nghẹn ngào: “Nương nương… việc gì ngài phải khó xử chính mình như thế? Ngài chính là Hoàng Hậu của Đại Thịnh, vốn nên vạn sự thuận ý, vô sầu vô ưu.”
“Đúng vậy!” Giọng nói của Hoàng Hậu mang theo sự tự giễu không che không giấu, “Cả đời ta trôi chảy, chưa từng phải trải qua cảm giác khó chịu, cho nên mới không biết được, hoá ra cái gọi là tự phụ thanh ngạo, chỉ là một bộ quần áo khoác trên người, thật ra ta không có gì khác so với người khác, không thể chịu nổi ấm ức, một chút ẩm ức sẽ dễ dàng khiến cho mình biến thành loại người vô sỉ nhất.”
“Nương nương, ngài đang hối hận ư?”
Hoàng Hậu im lặng không nói.
Giọng nói của An ma ma cao lên: “Nương nương! Lúc này hối hận vẫn còn kịp!”
Hoàng Hậu cười khổ một tiếng, khi mở miệng, giọng nói đã khôi phục sự điềm tĩnh quen thuộc hàng ngày.
Nàng nói: “Sắp xếp mọi thứ đi”
An ma ma kích động không thôi: “Vâng, nương nương yên tâm, nô tì biết mình nên làm như thế nào.”