20.
Nước trong ấm trà sớm đã bị ta uống hết.
Hải Đường một lần nữa pha thêm một ấm, đổ thêm cho ta: “Công chúa, uống nước đi!”
Từ tay nàng, ta đã uống một hơi cạn sạch.
Bên trong quả nhiên có giải dược.
Sau khi uống xong không lâu, cảm giác khô nóng trên người ta đã giảm bớt.
Hải Đường lại lấy cớ ta ra rất nhiều mồ hôi, dùng nước ấm lau người cho ta, thuận thế lau sạch kem thơm bôi trên người ta.
Không bao lâu, Tề Quý Phi đã đến theo lời mời của Lê Tuyết.
Thấy ta cơ bản không có gì trở ngại, Tề Quý Phi vội vàng đi xem mặt để chọn vương phi cho Tam Hoàng tử, không dừng lại lâu đã đi luôn rồi.
Tề Quý phi đi rồi, Tam Hoàng tử tới tìm ta, nói với ta: “Vừa nãy mới ở trên núi c.h.é.m một yêu tăng, trở về đã nghe mẫu phi nói sức khoẻ của muội không tốt.”
Ta nói: “Lúc nãy chỉ hơi buồn ngủ, hiện giờ tốt hơn rồi, có lẽ là gió thu lạnh quá, dị ứng với thời tiết mùa thu mà mệt mỏi.”
Hắn cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người ta; “Đã cảm thấy lạnh thì mặc nhiều thêm một chút.”
Chỉ là cái đuôi áo choàng kéo lê một đoạn dài.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ta mặc không vừa, nên cởi xuống trả lại cho hắn.
“Tam Hoàng huynh, chúng ta lên núi đi!” Ta quay đầu lại nói với Lê Tuyết và Hải Đường: “Các ngươi không cần theo.”
Hai người ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”
Tam Hoàng tử vắt áo khoác trên cánh tay, tuỳ ý ta lôi kéo hắn ra ngoài.
Chúng ta đi theo con đường nhỏ trong núi đi về phía trước.
Ta đi ở phía trước, hắn theo phía sau ta.
Ta hỏi hắn: “Yêu tăng là chuyện như thế nào?”
Hắn nghĩ là ta tò mò: Năm đó phụ hoàng Bắc tuần, nói ở bên cạnh Kê Sơn gặp mai phục áp sát của tăng nhân.”
“Phụ hoàng giận dữ, kể từ đó chèn ép Phật giáo, hạ lệnh đốt chùa g.i.ế.c tăng.”
“Rất nhiều tăng nhân ghi hận trong lòng, những năm gần đây luôn muốn làm loạn trả thù.”
“Không nên làm gì liên quan đến tăng nhân.” Tam Hoàng tử dặn dò ta, “Phụ hoàng ghét nhất là tăng nhân.”
Thì ra là như thế.
Hoàng hậu nương nương không hổ là nữ tử tiếng tăm vang dội nhất kinh thành ngày xưa, khi muốn âm mưu hại người, quả thực không để lại đường sống.
Nàng chọn tăng nhân huỷ hoại trong sạch của ta, lại để cho Tề Quý Nhân và một đám phu nhân phát hiện, vu hãm ta dan díu với tăng nhân.
Việc này nếu xảy ra, chỉ sợ là Hoàng đế sẽ không nghe ta giải thích.
Ta gặp ô danh, khó có thể tưởng tượng được tương lai sẽ có kết cục thế nào.
Nghĩ lại, tự nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Bò đến giữa sườn núi, chúng ta nghỉ ngơi trong một đình hóng gió.
Phong cảnh nơi này rất tốt.
Có thể thấy được những ngọn núi dưới thấp uốn lượn, lá phong đỏ, sắc thu từng tầng từng tầng.
Ta dựa vào lan can mà nhìn, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới Lê Tuyết và Hải Đường.
Ta từng cho rằng hai nàng là người mà Tề Quý Phi phái tới để giám thị ta.
Không ngờ lại là người của Hoàng Hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-20.html.]
Các nàng theo ta đã nhiều năm.
Hoá ra từ rất sớm trước kia, Hoàng Hậu đã xếp chân tay vào bên cạnh ta rồi.
Ta giống như đi vào cõi thần tiên, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện liên miên truyền tới, không cẩn thận nghe nói gì, cho đến khi Tam Hoàng tử duỗi tay nắm lấy cằm của ta, khiến cho ta ngẩng mặt nhìn hắn.
“Hôm nay muội rất lạ, nói chuyện với muội mà muội luôn xuất thần.”
“Tinh thần không yên như thế, muội đang nghĩ gì?”
Ta ngồi.
Hắn đứng.
Ta ngửa đầu nhìn gương mặt trước mặt.
Đẹp đẽ, kiên nghị.
Trừ cái này ra, ta còn biết, người trước mắt này không chỉ có diện mạo ưu tú, còn có xuất thân cao quý, thân nắm quân công, hùng tài đại lược, nhân phẩm tốt đẹp.
Hắn là Hoàng tử được Hoàng đế thương yêu nhất.
Là Trấn Bắc Vương có uy vọng nhất trong lòng bá tánh.
Còn nữa, cũng là điều quan trọng nhất, trong ánh mắt của hắn, còn có lo lắng vì ta mà sinh ra.
“Tam Hoàng huynh, huynh có nghĩ tới việc thay thế Thái Tử không?”
Lời nói đại nghịch như thế, như đang nói chuyện bình thường, đúng theo tâm ý của ta.
Đột nhiên Tam Hoàng tử mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào ta, giống như muốn xuyên thủng ta.
Ta thản nhiên cùng hắn thản nhiên nhìn nhau.
Trong ánh mắt hắn dần dần thêm cảm giác bất đắc dĩ, giống như không biết phải làm gì với ta.
Hắn nhìn ta chăm chú, cũng thản nhiên nói: “Nếu Thái tử vô đức vô năng, ta sẽ muốn thay thế.”
“Chỉ là, Thái tử không phải hạng người vô đức vô năng, hắn có trí tuệ, nhân đức khoan dung, cần chính ái dân.”
“Hoàng Hậu nương nương giáo dưỡng hắn rất tốt, nếu như thế, cuộc đời này ta vĩnh viễn không có ý tưởng gì khác.”
“Hắn là quân vương tương lai, cũng là huynh trưởng của ta.”
“Loại việc anh em bất hoà này, gia đình đế vương đã xảy ra đủ nhiều, ta không muốn lại có thêm nữa.”
Hắn nói rất đúng.
Ta nhạt nhẽo “A” lên một tiếng.
Tam Hoàng tử vươn một ngón tay, ý đồ vuốt phẳng sầu lo giữa mày của ta.
Hắn hỏi ta: “Vì sao rầu rĩ không vui?”
Cũng không phải là câu hỏi nào hỏi ra cũng có thể có được câu trả lời.
Ta nghiêng đầu, tránh đi cái đụng chạm của hắn, giả vờ tiếp tục thưởng thức phong cảnh.
Hắn bỗng nhiên dùng lòng bàn tay đặt lên đầu ta.
“Trường Sinh, mặc dù ta chỉ là Trấn Bắc Vương, cũng có thể bảo vệ muội chu toàn, đừng sợ.”
Chút ấm nóng thẩm thấu ra từ lòng bàn tay, nóng đến nỗi khiến cho đầu quả tim của ta cũng run rẩy theo.
Trên đời này chỉ có hai người sẽ bảo vệ ta chu toàn.
Một là mẹ ta, nàng đã c.h.ế.t rồi.
Hai là bản thân ta, ta vĩnh viễn dùng hết sức lực để cứu bản thân mình khỏi nước sôi lửa bỏng.
Ta không tin còn có người thứ ba.
Cho dù lòng bàn tay của hắn ấm nóng, giống như thật sự có thể chống lại hơi lạnh mùa thu, khiến cho ta tham luyến, ta cũng không muốn lại tự hỏi, bởi vì chỉ có không tự hỏi mới không cần suy nghĩ đến việc ném hắn ra.