5.
Lục hoàng muội quỳ gối trên đường nhỏ thành một đống nho nhỏ.
Ta bảo muội ấy bò lên lưng ta, cõng nàng hồi cung.
Hậu cung có rất nhiều tiểu nhân âm hiểm, quen dẫm thấp nịnh cao.
Ta cố ý đi bộ một vòng trước mắt bọn họ, khiến cho bọn họ thấy rõ ràng, người ta cõng trên lưng là ai.
Có lẽ muội ấy không được sủng, nhưng không phải là không có người bảo vệ.
Ta cảnh cáo những người khác, đừng có mắt chó xem người thấp.
Lục hoàng muội rất nhẹ.
Ta cõng muội ấy trên lưng, dường như không cảm thụ được trọng lượng.
Con gái đều như vậy hay sao?
Hay là vì muội ấy quá gầy nên mới thế?
Mẫu phi chắc chắn sẽ không cắt xén thức ăn của muội ấy, chẳng lẽ là phòng bếp làm đồ ăn không hợp?
Theo tính tình của muội ấy, nếu không hợp khẩu vị, nhất định là muội ấy chỉ ăn một ít, ngoài miệng sẽ không nói một câu.
Sau khi phục hồi tinh thần, ta phát hiện mình đang nghĩ gì, dở khóc dở cười.
Muội ấy vẫn chưa coi ta là huynh trưởng.
Ta lại cứ coi như mình thật sự là huynh trưởng của muội ấy vậy.
Nếu có một ngày, muội ấy thật sự thật lòng gọi ta một tiếng huynh trưởng, không phải là qua loa lấy lệ gọi một câu Tam hoàng huynh, vậy thì ta sẽ vui lắm.
Ta cho rằng, ngày ấy sẽ không xa…
Ít nhất hiện giờ muội ấy cũng giống như các hoàng muội khác, tìm ta nói muội ấy muốn gì, muội ấy đòi thiệp mời đến bữa tiệc khai phủ.
Một lần đòi còn chưa đủ, còn cố ý dặn ta không được quên.
Ta nhịn không được cười.
Hiếm khi muội ấy mở miệng hỏi ta muốn một cái gì đó, làm sao ta có thể quên được?
Thiệp mời này, ta cần phải tự mình đưa tới cho muội ấy.
Vào bữa tiệc khai phủ, ta đợi muội ấy rất lâu, khách khứa đã đến đầy đủ rồi, mãi vẫn chưa chờ được muội ấy.
Sau đó, cuối cùng cũng có người tới.
Nhưng không phải Lục hoàng muội, mà là tì nữ bên cạnh muội ấy.
Tì nữ kia cầu xin ta tới Lương phủ cứu người, nói là Lục công chúa gặp nạn.
Ta vội vàng chạy đến Lương phủ
Lương Thu Sảng tâm tư rắn rết, lại nói chưa gặp Lục công chúa.
Ta không biết bọn họ giấu người ở đâu, chỉ sợ rút dây động rừng, giả vờ chỉ tình cờ qua đó.
Trên đường trở về, phía sau còn có người theo dõi.
Ta trở về phủ, bên ngoài vẫn tiếp tục chiêu đãi khách khứa, thật ra lại âm thầm phái tâm phúc đi tới Lương phủ tìm hiểu.
Khi tìm hiểu vị trí ám lao của Lương phủ, ta chạy tới cứu người.
Ta tới muộn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-29.html.]
Muội ấy đã nhận đủ tra tấn.
Đêm đã khuya, cửa cung sớm đã khoá, Lục hoàng muội bị thương nặng không thể trì hoãn, ta đem muội ấy về phủ Trấn Bắc Vương.
Trên xe ngựa, Lục hoàng muội dựa vào lòng n.g.ự.c ta, cố gắng chỗng đỡ một hơi nói cho ta chân tướng Đông Kiên Thành bị phá, cùng với địa chỉ giấu thư mật.
Thấy ánh mắt của muội ấy đã tan rã rồi, lại vẫn cố gắng căng dây, không cho phép mình ngã xuống.
Ta bỗng nhiên hiểu được rằng, muội ấy chưa từng nghĩ sẽ dựa vào ta để đạt được phủ Công chúa.
Muội ấy chỉ muốn dựa vào bản thân mình.
Nếu không phải thế đơn lực mỏng, lực lượng thật sự hữu hạn, muội ấy sẽ không đến gần ta, sẽ không kết minh với ta, càng không để ta tham dự vào kế hoạch của muội ấy.
Ta chỉ là lựa chọn trong lúc muội ấy không còn lựa chọn nào khác.
Trong lòng muội ấy có mưu đồ.
Muội ấy muốn vì bản thân mình cầu xin một công huân thật lớn, một công lao đủ để so bản thân mình với đích công chúa, một công huân đủ để có thể đổi lấy từ Hoàng đế một toà Công chúa phủ.
Muội ấy tình nguyện trả giá vô cùng đắt.
Trong khoảnh khắc nghĩ thông suốt mọi thứ, ta không biết là cảm thấy phẫn nộ, thất vọng, đau lòng, hay là… khổ sở vì chỉ có chính mình một bên tình nguyện.
Vô số cảm xúc phức tạp rối rắm thành một nùi, khiến cho trong lòng ta cảm thấy hốt hoảng khó chịu.
Rõ ràng muội ấy đã biết manh mối.
Nhưng lại không hề lộ ra chút tiếng gió nào cho ta biết.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Muội ấy không tin tưởng ta.
Muội ấy sợ một khi công lao này liên quan tới ta, vậy thì nó sẽ không hoàn chỉnh thuộc về muội ấy.
Ta đoán, khi muội ấy gặp khổ hình, trong đáy lòng thậm chí đã nghĩ rằng, ta căn bản sẽ không đi cứu muội ấy.
Ai mà biết được?
Muội ấy nhẫn tâm, đối với người khác, cũng đối với bản thân.
Ta vốn tưởng rằng, ta chỉ cần đối xử tốt với Lục hoàng muội một chút, tốt hơn một chút nữa, hiềm khích giữa chúng ta lúc trước sẽ tiêu tan.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối, chỉ có một mình ta nghĩ như vậy.
Muội ấy chưa từng tin tưởng ta, đừng nói đến dựa dẫm vào ta.
Ta nghĩ, có lẽ ta sẽ không đợi được một tiếng huynh trưởng thật lòng.
Trong lòng ta không hề dễ chịu, lại không thể giận dữ với muội ấy.
Muội ấy nhớ mật tin, nhớ di ngôn của Lương Xuân Yên, cuối cùng, có lẽ là không biết sẽ chịu đựng được thêm nữa.
Muội ấy mới nôn nóng gọi ta: “Tam hoàng huynh.”
Cố gắng phóng đại thanh âm, nói: “Nếu… nếu Hoàng Đế luận công hành thưởng, muội, muội muốn Công chúa phủ.”
Ta nghe rất rõ ràng.
Muội ấy gọi là “Hoàng Đế.” Không phải “Phụ hoàng.”
Trong phút chốc, trong đầu ta có một tia chớp xẹt qua.
Giây tiếp theo là một thân mồ hôi lạnh.
Ta theo bản năng vùi đầu nhìn chằm chằm về phía muội ấy, những câu hỏi từ rất lâu đã khiến ta bối rối, dường như bí ẩn đã dần dần hé mở, câu trả lời như ẩn như hiện.
Ta tự nhiên thấy kinh ngạc, nói cho bản thân mình, có lẽ là muội ấy không thích phụ hoàng, cũng giống như phụ hoàng không thích muội ấy, cho nên mới trong khoảnh khắc sắp mất đi ý thức mà gọi nhầm?