Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 3



3

Cho đến khi tự tai nghe được miệng vàng lời ngọc của Hoàng Hậu, sự căng thẳng của ta mới dần được thả lỏng.

Thấy ta cuối cùng cũng dừng lại bước chân bồi hồi, nha hoàn Lê Tuyết hỏi ta: “Công chúa, có muốn vào Cung Quảng An để bái kiến Hoàng Hậu nương nương không?”

“Không được, trở về đi!”

Mỗi người đều biết, khi Hoàng Hậu vẫn là Thái Tử Phi, toàn bộ Đông Cung, trừ nàng ra, không còn nữ nhân nào khác.

Cho đến khi Hoàng Đế đang cơ mới sách phong phi tần mới.

Các triều đại vua không thiếu những sủng phi cực thịnh nhất thời, được Đế vương thiên vị, áp chế chính cung nương nương một bậc.

Chỉ có đương kim Thánh Thượng, chỉ sủng một mình Hoàng Hậu, cho nàng phần tôn vinh độc nhất.

Địa vị của Hoàng Hậu vô cùng kiên cố.

Nếu nàng đã quyết định rút thăm, vậy thì chắc chắn là rút thăm.

Bàn tính của người khác không có tác dụng.

Cho đến khi tinh thần được thả lỏng, ta mới bừng tỉnh mà cảm thấy, bắp chân ta bị rút gân rồi.

Ta đi được khoảng một canh giờ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Trong suốt một canh giờ kia, ta cứ đi trên những ô gạch vuông trên đường đi Cung Quảng An, mỗi bước ta đi lại trên những ô gạch ấy trong thấp thỏm sợ hãi

Ta cảm thấy may mắn vì bản thân mình đã tránh được một kiếp.

Cho dù nghiêm túc mà nói, kiếp này chưa phải thật sự đã tránh được, rốt cuộc, không ai biết kết quả rút thăm sẽ thế nào.

Nhưng mà, ít nhất là Hoàng Hậu nương nương cho ta một cơ hội để trực tiếp đối mặt công bằng với vận mệnh.

Nàng tự mình chuẩn bị các hạng mục rút thăm, đảm bảo không có bất cứ ai có thể gian lận dưới mí mắt của nàng.

Tất cả đều dựa vào ý trời.

Ngày rút thăm, mỗi vị công chúa đều đi cùng với mẫu phi của mình.

Tề Quý Phi cũng cần phải đưa ta đi.

Vừa ra đến trước cửa, Lê Tuyết bưng một chậu nước bảo ta rửa tay, Hải Đường lấy lá nguyệt quế đập lên người ta.

Hai nàng luôn miệng nói những lời nói may mắn, cầu nguyện ta vận may đi vào, vận đen tiêu tán.

Khi ta đi gặp Tề Quý Phi, nàng cũng đã ăn sáng xong.

Những năm gần đây, thái độ của nàng đối với ta vẫn thế, không lạnh không nhạt.

Dường như muốn dùng thái độ như vậy để nói cho ta biết, nàng chưa từng có một khắc nào thả lỏng cảnh giác đối với ta, chỉ cần ta dám sinh ra lòng gây hoạ, nàng sẽ ngay lập tức trở mặt, đá ta ra khỏi Mộc Thần Cung.

Nhìn thấy ta, Tề Quý Phi đi thẳng vào vấn đề: “Rút thăm là do Hoàng Hậu tự giám sát, không ai dám gian lận.”

“Đây là một hồi lựa chọn công bằng, nếu ngươi bất hạnh chọn trúng, vậy thì đó là ý trời, ngươi phải chấp nhận, bổn cung sẽ không giúp ngươi cầu tình.”

Ta nói: “Vâng.”

Lúc này Tề Quý Phi mới gật đầu, đi cùng ta đi tới Cung Quảng An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-3.html.]

Bên trên gấm minh hoàng được đặt vào bốn viên cầu.

Cầm trong tay, vặn về một hướng sẽ chia thành hai nửa.

Ai bắt được thăm bên trong có khắc chữ “Trung” thì người đó phải đi hoà thân.

Trình tự rút thăm cũng là rút thẻ mà quyết định

Ta rút được thẻ ngắn nhất, là người cuối cùng.

Nói cách khác, ba vị hoàng muội chọn xong, còn thừa lại là của ta.

Người đầu tiên rút thăm là Vĩnh Bình.

Nàng đứng ở trước gấm vóc, hít sâu, ngón tay từ viên cầu thứ nhất sờ đến viên cầu thứ hai, do dự.

Tần Mỹ Nhân khẩn trương mà nhìn giúp nàng, ngón tay đã trở nên trắng bệch vuốt khăn gấp, giống như muốn vuốt nát khăn gấm.

Vĩnh Bình chọn viên cầu thứ hai bên tay phải.

Nín thở ngưng thần, vặn ra, phát hiện không có chữ “Trung”.

Nàng vui vẻ đến mức reo hò lên.

“Mẫu phi! Không phải trung! Không phải là con!”

Đôi mắt của nàng đầu tiên là tìm kiếm Tần Mỹ Nhân.

Cuối cùng Tần Mỹ Nhân cũng tha cho khăn gấm đáng thương kia, thở phào một hơi, chắp tay trước n.g.ự.c liên tục nói nhỏ: “A di đà phật, cảm ơn Bồ Tát, cảm ơn Bồ Tát!”

Vĩnh Bình đưa viên cầu cho An ma ma kiểm tra.

An ma ma tuyên bố: “Vĩnh Bình Công chúa, không trúng.”

Người thứ hai là Minh Trân.

Nàng không có dùng nhiều thời gian chọn lựa, cắn răng cầm lấy viên cầu thứ nhất bên trái.

Vặn ra.

Giây tiếp theo, cơ thể nàng cứng đờ, trong miệng hét thảm một tiếng, sau đó ngất đi.

Lưu Chiêu Nghi nháy mắt đứng lên từ trên ghế.

Bọn nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đỡ được thân thể Minh Trân, không để nàng thật sự bị ngã xuống đất.

“Lạch cạch…”

Đồ vật trong tay Minh Trân cầm không chắc, để rơi trên mặt đất, vừa vặn lộ ra một nửa có khắc chữ đỏ tươi - Trung.

Lưu Chiêu Nghi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khắc ấn, cả người hoá đá, hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

An ma ma khom lưng nhặt khắc ấn lên, cầm trong tay, đưa cho mọi người cùng xem.

Nàng tuyên bố, “Minh Trân công chúa, trung.”

Hoàng Hậu đứng dậy, đang định mở miệng nói chuyện.

Lưu Chiêu Nghi bỗng nhiên cao giọng nói, lớn tiếng gào khóc: “Trân nhi! Hoàng Hậu nương nương mau mời thái y! Thái y đâu rồi? Trân nhi của ta làm sao vậy?”