Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 4



4.

Minh Trân công chúa chỉ là bị doạ hôn mê bất tỉnh.

Thái y châm cứu cho nàng.

Sau khi nàng tỉnh lại, ôm Lưu Chiêu Nghi kêu khóc, nói nàng không muốn đi Bắc Địch.

Lưu Chiêu Nghi dỗ dành nữ nhi: “Chúng ta không đi, chúng ta không đi!”

Minh Trân trong n.g.ự.c nàng run bần bật, Lưu Chiêu Nghi dùng đôi mắt đỏ rực trợn lên với Hoàng Hậu, không quan tâm đến tôn ti thể diện, gào khóc, “Hoàng Hậu nương nương, nàng cũng thấy đó, Trân nhi thân thể yếu đuối, làm sao chịu được phong sương Bắc Địch?”

Hoàng Hậu mặt mày bất động, hỏi: “Minh Trân không chịu nổi, chẳng lẽ Vạn Ninh, Vĩnh Bình, Trường Sinh có thể chịu nổi ư?”

Lưu Chiêu Nghi giả câm giả điếc, không trả lời.

Hoàng Hậu cũng không chiều theo ý nàng: “Thăm là tự Minh Chân bắt được, nếu bắt được thì phải làm theo quy định.”

“Đừng có nói hiện giờ nàng vẫn còn khoẻ mạnh, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, người được chọn đi Bắc Địch chắc chắn là nàng!”

Đêm hôm đó, Minh Trân Công Chúa thắt cổ tự tử, Lưu Chiêu Nghi ôm nàng khóc cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Chiêu Nghi mang theo Minh Trân quỳ gối bên ngoài Cung Quảng An.

Hoàng Hậu không gặp bọn họ.

Lưu Chiêu Nghi ở ngoài Cung Quảng An kêu lên: “Hoàng Hậu nương nương, ta chỉ có một nữ nhi là Minh Trân, nếu hôm nay ngài không gặp ta, ta sẽ mang theo nàng đ.â.m đầu c.h.ế.t ở Cung Quảng An.

Hai người cuối cùng được mời vào trong điện.

Hoàng Hậu không thấy bọn họ thì thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng.

Ta sợ hãi, sợ phiền phức chưa định mà có thể cứu vãn.

Vừa nhận được tin tức Lưu Chiêu Nghi vào Cung Quảng An, ta lập tức đi tới Điện Vô Hà cầu kiến Tề Quý Phi.

Không ngờ Tam Hoàng tử cũng ở đó.

Rất kỳ lạ, dường như mỗi lần ngoài ý muốn mà gặp, đều là ta quỳ trên mặt đất cầu xin hắn cùng với mẫu phi của hắn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta nhìn giày của hắn còn nhiều hơn là nhìn mặt hắn.

Ta gọi Tề Quý Phi: “Mẫu phi.”

“Hôm qua người đã nói nếu con chọn phải thăm có khắc chữ “trung” thì con phải chấp nhận nghe theo ý trời, người sẽ không giúp con cầu tình.”

“Hiện giờ, người chọn phải thăm có chữ “trung” không phải con, mẫu phi có bằng lòng cầu tình cho con không?”

Tề Quý Phi bất đắc dĩ thở dài.

“Đi thôi!” Nàng nói, “Lưu Chiêu Nghi thật sự khinh người quá đáng.”

Vừa tiến tới Cung Quảng An, đã nghe thấy tiếng khóc vang dội của Lưu Chiêu Nghi.

“Dựa vào cái gì mà Trân nhi phải đi Bắc Địch? Lục công chúa là tỉ tỉ, loại chuyện như hoà thân này không tới phiên Trân Nhi nhà ta!”

Tề Quý Phi nghe được lời này, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới dẫn ta vào trong viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-4.html.]

Hoàng Hậu ngồi ở giữa, khuôn mặt trầm tĩnh, khí chất lạnh lùng.

Thấy chúng ta tới thì ban chỗ ngồi.

Vừa mới ngồi xuống, Tề Quý Phi nhìn cũng không thèm nhìn Lưu Chiêu Nghi đang nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt.

Mà trực tiếp quay về phía Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, người được chọn đi hoà thân là rút thăm để quyết định, đây là ngài đã sớm định ra, hiện giờ đã có kết quả, không có chuyện tuỳ ý sửa đổi chứ?”

Hoàng Hậu gật đầu, nhạt nhẽo liếc mắt nhìn Lưu Chiêu Nghi.

Lưu Chiêu Nghi xinh đẹp quyết rũ, lúc này trong mắt đầy nước.

Nàng vốn đang cầm khăn gấm, tư thái nhu nhược, nghe thấy vậy, đôi mắt giống như kim mà nhìn về Tề Quý Phi: “Quý Phi nương nương, việc này có liên quan gì tới ngươi?”

“Không liên quan gì tới ta ư?” Tề Quý Phi cười ha ha, “Vừa nãy ở ngoài điện ta nghe thấy rõ ràng, người nào đó không bỏ được nữ nhi của mình, mới nghĩ cách muốn đẩy Lục công chúa nhà ta vào hố lửa đó!”

“Lục công chúa nhà ngươi?” Lưu Chiêu Nghi cao giọng nói, âm thanh bén nhọn mỉa mai, “Quý Phi nương nương, ngươi thật sự coi Triệu Trường Sinh là con đẻ của ngươi sao? Ngươi cũng đừng quên, mẹ đẻ của nàng ta là bị Tam Hoàng tử nhà ngươi dẫm lên đầu mà c.h.ế.t đuối ở Hồ Thái Dịch đó!”

“Câm miệng!”

“Làm càn!”

Tề Quý Phi cùng với Hoàng Hậu một trước một sau tức giận mắng.

Lưu Chiêu Nghi lại không hề lúng túng.

Nàng giơ tay lên, bọn tì nữ nâng nàng đứng lên từ mặt đất.

Nàng cũng không khóc, xinh đẹp mà đứng đó, vẻ mặt mang theo sự điên cuồng không cần gì hết: “Lời dễ nghe ai mà không biết nói, nhưng hiện giờ ta làm gì có tâm tư để vòng vo Tam Quốc với các ngươi?”

“Tề Quý Phi, ngươi thật sự muốn xé rách da mặt chỉ vì một Lục Công chúa do một Tài Nhân sinh ra ư?”

Lưu Chiêu Nghi khí thế kinh người.

Tề Quý Phi bị nàng hỏi đến nỗi sửng sốt.

Lưu Chiêu Nghi thấy thế, thần sắc hoà hoãn, bắt đầu khóc nức nở.

Nàng dùng khăn gấm lau nước mắt trên khoé mắt, giọng nói réo rắt thảm thiết: “Hoàng Hậu nương nương, ngài có Cảnh Hoà Công chúa cùng với Thái Tử điện hạ, Quý Phi nương nương, ngài cũng có Tam Hoàng Tử, xin hai người thông cảm tâm tình làm mẹ của ta, buông tha Minh Trân nhà ta đi!”

Vừa một giây trước nàng hùng hổ doạ người, giờ lại khóc lên thất thanh, lần nữa quỳ rạp xuống đất.

Phía sau nàng, Minh Trân gọi mẫu phi, cũng cùng quỳ xuống đất mà khóc.

Ta nhìn tất cả mọi thứ phát sinh trước mặt, trong lòng có một loại đau đớn không rõ, cùng với nỗi sợ hãi mơ hồ.

Ta nhìn về phía Tề Quý Phi.

Nàng không phát hiện ánh mắt cẩn thận của ta, ánh mắt nàng dừng ở trên người hai mẹ con đang khóc thút thít, chau mày, trong mắt có vài phần không đành lòng.

Nàng đang thương hại bọn họ.

Thân là mẫu thân, nàng cũng hiểu được nỗi đau chia lìa của mẹ con bọn họ.

Nàng thương cảm cho Lưu Chiêu Nghi phát điên lên vì con gái.

Nhưng… ta thì sao?

Chẳng lẽ không có mẹ khóc vì ta, nên ta bị đưa tới Bắc Địch hay sao?