Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 5



5.

“Mẫu phi!” Ta ép khoé mắt của mình chảy ra nước mắt, sau đó nhẹ giọng nói với Tề Quý Phi, “Lưu Chiêu Nghi cùng với Minh Trân muội muội mẹ con tình thâm, vậy thì, có phải con sẽ bị đưa đi Bắc Địch không?

Lúc này, Tề Quý Phi mới phục hồi tin thần, quay đầu nhìn về phía ta.

Trong mắt ta phủ một tầng nước mắt, đón lấy tầm mắt của nàng, cố gắng nặn ra một nụ cười buồn bã.

Tề Quý Phi sửng sốt, theo bản năng giơ tay ra lau nước mắt trên má ta.

“Đừng sợ” nàng hạ giọng nói với ta, “Hoàng Hậu nương nương sẽ không mặc kệ Lưu Chiêu Nghi làm bậy đâu!”

Nói xong, nàng không tự nhiên mà vỗ vỗ vào mu bàn tay của ta, dường như đang trấn an ta.

Quả nhiên, sau khi nàng nói những lời này, Hoàng Hậu nương nương mở miệng nói.

“Lưu Chiêu Nghi, bổn cung thương ngươi sốt ruột vì chăm sóc ái nữ, mặc kệ cho ngươi làm loạn một trận, nhưng làm loạn thì làm loạn, việc Minh Trân phải đi Bắc Địch đã thành kết cục đã định, không có cách nào cứu vãn. được.”

“Ngươi đừng tiếp tục làm càn nữa, mang theo thập nhất công chúa trở về Tê Hà Cung của ngươi đi, chuẩn bị cẩn thận.”

“Hoàng Hậu nương nương!”

Thấy Hoàng Hậu không động dung chút nào, Lưu Chiêu Nghi luống cuống.

Nàng dùng cả chân lẫn tay, bò về phía Hoàng Hậu, muốn bắt lấy góc áo của nàng, khàn giọng mà kêu: “ Đây là ngươi muốn ép hai mẹ con chúng ta đi tìm c.h.ế.t hay sao?”

“Câm miệng!”

Hoàng Hậu nheo mắt lại.

An ma ma ngầm hiểu, tiến lên giữ lấy bả vai của Lưu Chiêu Nghi, đè nàng trên mặt đất.

“Thân là phi tần của bệ hạ, ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi xem, có còn giống dáng vẻ của một phi tần hay không? Chẳng lẽ vì bổn cung đã khoan dung quá mức mới khiến cho ngươi làm loạn đến mức này?”

“An ma ma”

“Có lão nô!”

“Đưa Lưu Chiêu Nghi và Thập Nhất Công chúa về Tê Hà Cung, trước khi đã xong việc với Bắc Địch, Lưu Chiêu Nghi không được phép rời Tê Hà Cung nửa bước!”

“Lão nô tuân mệnh!”

An ma ma nhấc Lưu Chiêu Nghi từ trên mặt đất lên.

Khắp nơi trong đại điện của Cung Quản An đều quanh quẩn tiếng khóc la không cam lòng của Lưu Chiêu Nghi, còn có tiếng Thập Nhất Công chúa gọi mẫu phi.

Trong lúc ồn ào loạn lạc, chợt nghe ngoài cửa có người kêu lên: “Truyền khẩu dụ của Thánh Thượng”

Ngay sau đó, đại thái giám bên cạnh Hoàng Đế là Dư Tuyển Hạc cầm đầu một đám tiểu thái giám, nối đuôi nhau đi vào.

Sau khi đi vào đại điện, Dư Tuyển Hạc cung kính hành lễ với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, truyền khẩu dụ của Thánh Thượng.”

Hoàng Hậu đứng dậy.

Mọi người trong điện cũng vội vàng đứng dậy.

Dư Tuyển Hạc hơi cúi người, đọc to rõ ràng: “Thánh Thượng có chỉ, vì Lưu lão quân gia tuổi tác đã cao, không đành lòng thấy cháu gái gả xa, Thập Nhất công chúa ở lại kinh thành đi, để Lục Công chúa thay thế Thập Nhất công chúa gả sang Bắc Địch.

Sau khi đọc xong khẩu dụ, Dư Tuyển Hạc kẹp mi rũ mắt mà giải thích với Hoàng Hậu: “Lão quân gia sắp 80 tuổi, sáng sớm hôm nay tiến cung cầu kiến vạn tuế gia, vạn tuế gia đã đồng ý việc này để hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử.”

Hoàng Hậu gật đầu: “Ý của bệ hạ, bổn cung hiểu.”

Dư Tuyển Hạc cúi đầu cung kính một cái, sau đó mới mang theo một đám tiểu thái giám nối đuôi nhau rời đi.

Thánh chỉ đã hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-5.html.]

Kết cục đã định.

Minh Trân sống sót sau tai nạn, cùng với Lưu Chiêu Nghi ôm nhau khóc ầm lên.

Ầm ĩ một hồi như vậy, Hoàng Hậu cũng mệt mỏi phất tay yêu cầu chúng ta rời đi.

Trên đường trở về, Tề Quý Phi không nói gì, cho đến khi vào Cung Mộc Thần, nàng mới mở miệng: “Không phải là bổn cung không cố gắng.”

“Bệ hạ đã ban khẩu dụ, quân vô hí ngôn, việc này không còn cách nào thay đổi nữa, ngươi đành phải chuẩn bị đi Bắc Địch đi thôi!”

Ta nói, “Vâng, thưa mẫu phi!”

Ta cáo biệt Tề Quý Phi như thường lệ, bước chân không loạn mà trở lại nơi ta ở là Vi Hoa Điện.

Lê Tuyết và Hải Đường đi theo sau ta lau nước mắt: “Công chúa, chúng ta thật sự phải đi Bắc Địch sao?”

“Không,” ta trả lời bọn họ, “Ta đi một mình, các ngươi không cần đi theo.”

Hai người lại nức nở lên một tiếng, che mặt mà khóc.

Ta ngồi dựa bên cửa sổ, nhìn sân mà phát ngốc.

Kể từ lúc bắt đầu, trong lòng ta đã rõ ràng, cán cân thắng lợi không ngừng lắc lư, lợi thế thuộc về ta quá ít.

Ta đã từng nghĩ ta sẽ thua.

Chỉ là, cho dù tính đến kết quả xấu nhất, ta vẫn như cũ không thể tưởng tượng nổi….

Một mình đi đến nơi hổ lang, ta phải sống cuộc sống như thế nào đây?

Mẹ, hình như con… rất nhanh có thể tới gặp người rồi.

Ta chôn đầu trong đôi cánh tay, chớp chớp mắt, chớp đi ướt át nổi lên trong khoé mắt.

Điều duy nhất ta muốn làm lúc này là đi gặp mẹ ta lần cuối cùng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nhưng mà, vào đúng khoảnh khắc ta nhích người, công văn mà Bắc Địch đưa tới bị Tam Hoàng tử dùng kiếm đ.â.m thủng.

“Đại Thịnh mênh mông, mấy vạn nam nhi thiết huyết, sao có thể để kẻ hèn man di được đà lấn tới?”

Tam Hoàng tử thỉnh mệnh xuất chinh, thể đuổi đi Bắc Địch, thu hồi thành trì đã mất, khôi phục biên quan, trùng kiến Đông Kiên Thành.

Hoàng Đế nghĩ nửa ngày, sau đó hồi phục: “Chuẩn”

Vương sư xuất chinh, vừa đi đã hết một xuân thu, không phụ lời thề, đại thắng mà về.

Bá tánh hoan nghênh trên đường phố.

Mặt rồng của Hoàng Đế vui mừng, sách phong Tam Hoàng tử làm Trấn Bắc Vương, ban cho ở Trấn Bắc Vương phủ.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp lại Tam Hoàng tử một lần nữa, là hắn thừa dịp nương theo ánh trăng tới cửa.

Cẩm y ngọc phục tôn quý ngày xưa trên người hắn không còn nữa, mà đổi thành thiếu niên tướng quân với giáp trụ rất rộng.

Đứng ở ngoài cửa điện của ta, thân thẳng tắp như tùng.

Ta không hiểu sao mà kinh ngạc, quên mất mời hắn vào nhà ngồi xuống, hỏi hắn vì sao lại đến.

Hắn nói: “Lục hoàng muội, ân cứu mạng của Thôi Tài Nhân năm đó, ta báo.”

Ta nói: “Không đủ!”

Trong miệng ta thốt ra hai chữ này, vượt ra ngoài dự kiến của Tam Hoàng tử.

Hắn sửng sốt một chút, sau đó thần sắc lại khôi phục bình thường, bình tĩnh dò hỏi ta: “Lục hoàng muội muốn gì?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.