13
Từ đó, tôi bắt đầu làm việc quên ăn quên ngủ.
Cha dượng biết tôi đã ly hôn, cũng không nói gì thêm.
Ông cố gắng dưỡng sức khỏe, giúp tôi trông con, để tôi không còn nỗi lo phía sau.
Đôi khi tan làm về nhà, thấy căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, cơm nước đã bày sẵn trên bàn, cha dượng cầm chiếc máy bay gỗ nhỏ dỗ con tôi chơi đùa.
Khung cảnh ấy lập tức chồng lên những ký ức tuổi thơ của tôi.
Dù bây giờ tôi là mẹ đơn thân nuôi con trai, không nhà không xe, nghèo đến mức đồng xu cũng phải tính toán, nhưng vì có cha dượng bên cạnh, tôi lại thấy lòng mình thật yên ổn.
Căn nhà lớn sang trọng của nhà Lý Thần, dù tiện nghi và xa hoa đến đâu, cũng chưa từng là nơi tôi cảm thấy an toàn.
Để cha dượng và con trai có cuộc sống tốt hơn, tôi ngày đêm nghĩ cách kiếm thêm tiền.
Tôi bắt đầu bằng việc cắt giảm chi tiêu, chúng tôi trả phòng trọ hiện tại, chuyển ra khu ngoại ô sống.
Sống cùng khu với Lý Thần, tôi thường xuyên bị anh ta quấy rầy.
Anh ta hay lén lút chạy đến hỏi tôi có hối hận không, bảo rằng tôi lúc nào cũng có thể đưa con quay về, chỉ cần xin lỗi bố mẹ anh ta là được.
Tôi thật sự buồn nôn đến muốn ói!
Tiền thuê trọ ở ngoại ô rẻ hơn trong thành phố một nửa, lại gần khu đại học.
Tình cờ một lần, tôi nghĩ ra cách mua sỉ trái cây về, mỗi khi tan làm thì đẩy một chiếc xe nhỏ ra cổng trường bán.
Ở đây có rất nhiều sinh viên, họ thích vừa dạo chơi vừa ăn vặt.
Thời buổi này, có lẽ chỉ những đứa trẻ vô lo vô nghĩ ấy mới không thiếu tiền mà thôi.
Để thu hút các bạn trẻ, tôi đặc biệt rửa trái cây thật sạch, chia thành từng hộp nhỏ bọc màng bọc thực phẩm, vừa rẻ vừa tiện lợi, nên rất được sinh viên ưa chuộng.
Có hôm may mắn, một buổi tối kiếm được còn nhiều hơn cả một tuần lương của tôi.
Nhưng cũng có hôm trời mưa to, chẳng bán được đồng nào, còn bị ướt như chuột lột.
Cứ như vậy, tôi làm hai công việc, ngày đêm không nghỉ, chắt chiu từng đồng, mong có thể tiết kiệm đủ tiền đặt cọc để mua một căn nhà, cho cha dượng và con trai một chỗ ở ổn định.
Mỗi đêm, khi về đến nhà sau khi dọn hàng, tôi mệt đến mức ngón tay cũng chẳng buồn nhấc lên nổi.
14
Còn Lý Thần – người từng thề thốt sẽ đợi tôi quay về, sẽ chăm sóc mẹ con tôi – chỉ nửa năm sau đã tuyên bố tái hôn.
Tối hôm đó, nhìn những bức ảnh cưới xa hoa của Lý Thần trên mạng xã hội, tôi bỗng bật khóc không kìm được.
Tôi không phải vì tiếc nuối anh ta, càng không phải vì còn lưu luyến gì.
Tôi chỉ nghĩ đến một câu: “Sau khi ly hôn, ai là người sống khổ sở? Người không có tiền mới là người khổ sở nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi hận bản thân mình không có năng lực, tôi không hiểu vì sao mình lại phải sống khổ cực đến vậy!
Trong khoảnh khắc ấy, tôi kiệt quệ và tràn đầy oán hận, oán hận vì sao mình lại sinh ra trong một gia đình nghèo khổ như thế này!
Vì sao có người sinh ra đã ở La Mã, còn có người dù dốc hết sức lực cũng chẳng thể nhìn thấy bầu trời quang đãng?
Cha dượng thấy tôi khóc nức nở, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Đợi tôi khóc xong, bình tĩnh lại, ông đưa cho tôi một tờ khăn giấy và một cốc nước.
Ông nhẹ giọng nói:
“Man Man, con biết không? Ngày mẹ con mất, ba cũng rất sợ.”
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ:
“Thật ạ?”
Lúc đó tôi không thấy cha dượng sợ hãi, trông ông rất kiên quyết, như thể đã hạ quyết tâm rồi.
Cha dượng gật đầu:
“Ba sợ lắm, sợ không biết phải sống thế nào khi không còn mẹ con nữa. Ba sợ mình không chăm sóc được con, sợ bản thân… không đủ khả năng mà làm lỡ dở cuộc đời con.”
Ông mỉm cười với tôi, nói:
“Nhưng con xem, chúng ta chẳng phải đã vượt qua tất cả rồi sao?”
Đúng vậy, những ngày tháng khó khăn đến mấy, cũng đã vượt qua được.
Nghĩ lại quá khứ, trong khổ cực vẫn có niềm vui.
Tôi lao vào lòng ông, vừa khóc vừa gọi:
“Ba!”
Cha dượng vỗ nhẹ lên lưng tôi, dịu dàng nói:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Man Man, đừng buồn, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được!”
15
Cha dượng rất xót xa cho tôi, nên cố gắng làm việc hết sức.
Ông giúp tôi chăm con, nấu cơm, thậm chí còn dọn giường cho tôi, còn siêng năng hơn cả những bà lão đảm đang.
Cứ thế, lại nửa năm trôi qua.
Tôi vẫn còn gắng gượng được, nhưng cha dượng thì ngã bệnh.
Nửa đời vất vả, sức khỏe ông đã suy kiệt từ lâu, cộng thêm vết thương cũ, bệnh tình ập đến dữ dội, suýt nữa không qua khỏi khi đưa vào bệnh viện.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ còn cách nghỉ việc, ở nhà toàn thời gian để chăm sóc một già một trẻ, tranh thủ chút thời gian rảnh đi bán trái cây trước cổng trường.
May mà một năm qua cũng để dành được chút tiền, tạm đủ để vượt qua giai đoạn khó khăn này, chỉ là kế hoạch mua nhà lại càng xa vời.