Cuộc Đời Man Man

Chương 7



Một tối nọ, sau khi cha dượng uống thuốc và ngủ say, tôi một mình bế con ra cổng trường bán trái cây. 

 

Trời càng tối, muỗi càng nhiều, bụi cây trước cổng trường thì rậm rạp. 

 

Con tôi mới hơn một tuổi, da còn mềm mịn, chẳng mấy chốc đã bị muỗi đốt mấy nốt sưng đỏ. 

 

Thằng bé ngứa ngáy khó chịu, lại mệt và buồn ngủ, nên cứ khóc hoài không dứt. 

 

Nhưng tôi không thể về, số trái cây hôm nay vẫn chưa bán hết, để qua ngày mai sẽ hỏng mất, tôi không gánh nổi khoản lỗ này. 

 

Không còn cách nào khác, tôi vừa bán hàng vừa bế con đi tới đi lui. 

 

Nhưng con tôi ngứa quá, khó chịu không chịu nổi, khóc ré lên. 

 

Trong phút chốc, những người xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, tôi vừa xấu hổ vừa chua xót, chỉ biết cố nén sự bực bội trong lòng, dỗ con hết sức có thể. 

 

Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi từ trong trường chạy ra, dừng lại ngay cổng. 

 

Bước xuống là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi. 

 

Ông ta dáng người cao gầy, đeo kính, trông rất nhã nhặn, chỉ là tóc hơi hói, thoạt nhìn giống như một thầy giáo hay giáo sư nào đó. 

 

Nhìn tôi chật vật như vậy, ông ấy khẽ thở dài, rồi nói với tôi: 

 

“Cô lại đây, tôi có chuyện muốn nói.”

 

Tôi hơi hoang mang, không hiểu ông ấy tìm tôi có chuyện gì. 

 

Chẳng lẽ là cấm bán hàng trước cổng trường? 

 

Nhưng ở đây cũng có người khác bày bán mà. 

 

Tuy nhiên, nhìn người này không giống người xấu, lại đang ở nơi đông người, nên tôi cũng không lo lắng lắm, bèn đi theo ông ta qua một bên. 

 

Người đàn ông trông như thầy giáo ấy nói: 

 

“Tôi họ Vu, là nhân viên trong trường này, cứ gọi tôi là thầy Vu là được. Dạo này tôi thường thấy cô bán trái cây trước cổng trường, lại còn bế theo một đứa bé. Thằng bé còn nhỏ quá, khổ sở biết bao.” 

 

Nghe thầy Vu nói vậy, tôi bỗng không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào. 

 

Lúc ly hôn, tôi thề thốt sẽ sống tốt, sẽ kiếm thật nhiều tiền, nhưng hiện thực luôn tặng cho tôi những cái tát tàn nhẫn nhất. 

 

Thầy Vu thấy tôi khóc, liền luống cuống nói: 

 

“Đừng khóc, lỡ người khác nhìn thấy lại hiểu lầm thì không hay đâu!” 

 

Tôi vội vàng lau nước mắt một cách vụng về, nói: 

 

“Xin lỗi thầy.” 

 

Thầy Vu đưa tôi một gói khăn giấy, nói: 

 

“Tôi chỉ muốn nói thế này, trong trường có một ki-ốt, vì vị trí không được tốt nên mãi chưa có ai thuê. Tôi có thể nói giúp cô, để cô thuê với giá rẻ hơn, cô bán trong trường sẽ ổn định hơn, đứa bé cũng thoải mái hơn.” 

 

Tôi trợn tròn mắt, sững sờ không nói nên lời, càng không dám tin vào tai mình. 

 

Ki-ốt trong trường làm sao có thể không có người thuê? 

 

Khuôn viên này có đến hai, ba vạn sinh viên, bán gì cũng sẽ kiếm ra tiền! 

 

Chuyện tốt như vậy, thật sự có thể đến lượt tôi sao?

 

16 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Thấy tôi ngơ ngác, thầy Vu khẽ hắng giọng, nói: 

 

“Vậy… cô muốn đi xem thử không? Nếu muốn xem thì tôi dẫn đi.” 

 

Tôi vội vàng gật đầu: 

 

“Muốn! Tôi muốn đi xem!” 

 

Thầy Vu mỉm cười nhẹ, nói: 

 

“Vậy đi thôi, xem xong rồi quyết định.” 

 

Sau đó, thầy Vu thực sự dẫn tôi vào trong trường, đến một con phố thương mại nằm giữa khuôn viên trường. 

 

Quả thật, ở một góc của con phố có một ki-ốt còn trống. 

 

Thầy dùng chìa khóa mở cửa, đi vào rồi nói: 

 

“Chính là chỗ này, trước đây là một tiệm photocopy, nhưng sau đó làm ăn không tốt nên đóng cửa. Từ đó đến giờ vẫn chưa có cửa hàng nào thật sự phù hợp, cô thử xem sao?” 

 

Trong lòng tôi vô cùng phấn khởi. 

 

Đây là khu đại học xa tít tận ngoại ô, xung quanh khá hoang vắng, nên các ki-ốt trong trường lúc nào cũng rất đông khách. 

 

Theo tôi biết, những chỗ như thế này thường phải có người trong hoặc có quan hệ mới cạnh tranh thuê được. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ki-ốt này chắc chắn mới vừa được trả lại, làm gì có chuyện không có ai thuê. 

 

Hẳn là thầy Vu thấy tôi đáng thương, nên muốn dùng cách này để giúp tôi. 

 

Cơ hội hiếm có này giống như một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời tôi, tôi lập tức quyết định thuê nơi này. 

 

Mãi sau này tôi mới biết, thầy Vu chính là trưởng bộ phận hậu cần quản lý các ki-ốt trong trường. 

 

Nhờ thầy ấy nói đỡ, ngay cả bảo vệ và nhân viên vệ sinh trong trường cũng rất niềm nở với tôi.

 

17 

 

Ki-ốt này thực sự là một niềm vui bất ngờ. 

 

Dù nằm ở tận cùng con phố, nhưng diện tích lại rất tốt, là một căn phòng dài và hẹp, rộng hơn bốn mươi mét vuông. 

 

Tôi dùng số tiền còn lại để sửa sang đơn giản, biến kho chứa hàng trong cùng thành một phòng ngủ nhỏ, cho cha dượng và con trai ở. 

 

Phía ngoài thì kê các kệ hàng sạch sẽ, thoáng đãng, thêm một quầy thanh toán nhỏ. 

 

Mỗi tối sau khi bán xong, tôi đóng cửa rồi trải giường ngủ luôn trong tiệm, vừa tiết kiệm được tiền thuê nhà. 

 

Không chỉ vậy, sống trong trường rất tiện lợi, có thể mua được những bữa ăn rẻ mà ngon ở căn tin. 

 

Cha dượng luôn miệng nói: 

 

“Chúng ta thật sự đã gặp được quý nhân! Con phải cảm ơn thầy Vu thật tốt vào, đúng là người tốt!” 

 

Làm sao tôi có thể không nghĩ như vậy được? 

 

Hóa ra, ông trời vẫn không bỏ mặc tôi. 

 

Khi tôi nghĩ rằng mình không còn đường nào để đi, thì một cánh cửa sổ khác lại mở ra. 

 

Mà sau cánh cửa sổ đó, chính là thầy Vu! 

 

Tôi hiểu rõ cơ hội này khó mà có được, nên không dám lãng phí chút thời gian nào.