Ôn lang trung vừa thấy vương phi thì giật mình kinh hãi, gầy đến mức cằm nhọn hoắt, chẳng còn dáng vẻ rạng rỡ như xưa. Đang định mở miệng nói, nhưng lại bị Ôn Tương cướp lời trước: “Trời còn chưa sập, ngươi đã gầy thành thế này rồi, không còn xinh đẹp như trước nữa kìa!”
Cao Ngọc Uyên cười khổ, không để ý đến nàng: “Lang trung tới tìm ta có việc gì?”
Ôn lang trung đáp: “Không có việc gì quan trọng, chỉ là tới thăm vương phi một chút, tiện mang nha đầu này đến bầu bạn với vương phi cho khuây khỏa.”
Cao Ngọc Uyên hơi ngẩn người: “Ta cứ tưởng Lang trung tới để từ biệt, sợ bị liên lụy.”
“Ta với cha nương còn từng ngồi tù đấy, còn sợ gì nữa? Cao Ngọc Uyên, trong lòng ngươi ta là người như thế à? Nghĩ cũng lạ, chúng ta đã từng cùng vào sinh ra tử kia mà!”, Ôn Tương trợn mắt tới mức như sắp lật ngược trời.
“Là ta nghĩ sai rồi, xin lỗi!”
Cao Ngọc Uyên kéo tay nàng, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay. Ôn Tương như con mèo được vuốt lông, hừ hừ vài tiếng rồi ngoan ngoãn trở lại.
“Ôn lang trung, gần đây việc làm ăn ở Quỷ Y Đường thế nào?”
“Cũng không bị ảnh hưởng nhiều, dù trời có sập thì người bệnh vẫn phải chữa trị.”
Ôn lang trung đưa chiếc hộp thức ăn trên bàn tới: “Đây là mấy món nhỏ kiểu Giang Nam do phu nhân nhà ta làm, đều rất khai vị, mời vương phi nếm thử.”
Cao Ngọc Uyên vội vàng cảm ơn.
Ôn lang trung đứng dậy: “Thấy vương phi vẫn bình an là ta yên tâm rồi. Con người ấy mà, làm sao có thể chuyện gì cũng thuận lợi? Huống chi, vẫn chưa tới mức sống chết.”
Cao Ngọc Uyên vốn là người mạnh mẽ, nhưng nghe được mấy lời chân thành ấy, lòng vẫn bị sưởi ấm thật lâu.
“Lang trung yên tâm, dù đến bước đường cùng, ta cũng sẽ buông bỏ được. Ngươi cứ về đi, Ôn Tương ta xin giữ lại vài ngày.”
Tiễn Ôn lang trung đi chưa kịp ngồi xuống, tiểu đồng đã bẩm báo rằng Giang Phong đến, Cao Ngọc Uyên lập tức sai người mời vào.
“Cao Ngọc Uyên, ngươi nói chuyện với Giang Phong đi, ta ra ngoài tìm Vệ Ôn chơi!”, Ôn Tương nói rồi biết điều rời khỏi.
“Chỉ chơi trong sân thôi, đừng đi xa!”
“Trong sân có gì mà chơi chứ, ta…”
Ôn Tương bỗng nghẹn lời, tim đập dồn dập.
Cách vài trượng, người nọ khoác một chiếc áo bào cũ màu xám, quanh thân toát ra vẻ điềm tĩnh chững chạc. Nhưng gương mặt góc cạnh ấy lại tràn đầy sinh khí và sức sống.
Hai khí chất tưởng chừng mâu thuẫn lại hòa quyện vào nhau, tựa như rượu nữ nhi hồng của vùng Giang Nam, dư vị kéo dài, khiến người ta khó cưỡng.
Giang Phong lúc này cũng nhìn thấy Ôn Tương, gật đầu hành lễ, gọi một tiếng “Ôn cô nương” rồi lặng lẽ đi ngang qua nàng, mắt không liếc ngang.
Chỉ một tiếng “Ôn cô nương” ấy, Giang Phong cố ý đè nén giọng gọi, lại khiến Ôn Tương cảm thấy còn mê say hơn cả rượu nữ nhi hồng.
Nàng khẽ thở dài, cố kìm nén cơn xúc động muốn ngoái đầu lại nhìn, gượng ép bản thân quay đi.
Cao Ngọc Uyên không ngờ lại là Giang Phong đến, bèn hỏi: “Giang Đình đâu?”
Giang Phong đưa bọc đồ trong tay ra: “Nghĩa phụ đã về rồi. Trong này là mấy bộ y phục do Bích di nương và nhị tiểu thư may cho tiểu thư.”
“Hiếm khi đến mà lại đi nhanh thế?”
Giang Phong không tiện nói rằng nghĩa phụ vì chuyện trong vương phủ mà tiều tụy, sợ tiểu thư nhìn thấy càng thêm đau lòng, chỉ đáp: “Trong phủ chỉ còn Bích di nương và nhị tiểu thư, người không yên tâm.”
“Ra là vậy.”
Cao Ngọc Uyên cúi nhẹ đầu, thầm nghĩ: không gặp cũng tốt, nếu ông ấy thấy ta tiều tụy thế này, không biết sẽ xót xa đến mức nào.
“Nghĩa phụ dặn tiểu thư đừng lo lắng, trắng là trắng, đen là đen, không thể lẫn lộn được!”
Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu: “Giang Phong, ngươi có sợ không?”
Giang Phong trầm giọng: “Tiểu nhân không có gì phải sợ. Mạng này vốn là được nhặt về, sống được ngày nào hay ngày đó. Tiểu thư cũng không cần sợ, dù có thay đổi gì, vẫn luôn có đường lui!”
Đúng vậy, luôn luôn còn có đường lui!
Cao Ngọc Uyên nhìn ra ngoài viện.
Lúc này ngoài viện ngập tràn tiết thu, hương quế ngào ngạt, dưới tán cây quế, Ôn Tương và Vệ Ôn đang ghé đầu vào nhau, ríu rít tranh luận chuyện gì đó…
La ma ma đứng trước cửa nhìn hai người, khóe môi nhếch lên, từ mùng 9 tháng 9 đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy bà cười.
Cao Ngọc Uyên nheo mắt.
Đời người vô thường, như tơ như nước quấn quýt chẳng dứt, bao biến cố của thế gian đã mài giũa lòng người cứng rắn như sắt, nhưng rồi luôn có những điều bất ngờ khiến nó mềm lại.
Lý Cẩm Dạ, ta chẳng còn gì phải sợ, chàng cũng đừng sợ!
Dù chúng ta đang ở trong bùn lầy, vẫn có thể ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đầy sao.
Trong khi Cao Ngọc Uyên đang bình tĩnh giữa nghịch cảnh, thì Lục Hoàng hậu, người đã một chân ngồi vững trên ghế “Thái hậu”, lại thấp thỏm không yên.
Cửa tẩm điện của hoàng đế đóng chặt, Cấm Vệ quân canh giữ, bà dù là Hoàng hậu cao quý, cũng không thể nào gặp được thánh nhan.
Bệnh tình của hoàng đế thế nào?
Rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì?
Vì sao mãi vẫn chưa xử phạt Thân vương An?
Định kéo dài đến bao giờ?
Hàng loạt nghi vấn dâng lên trong lòng Lục Hoàng hậu, khiến bà ngồi cũng không yên, chỉ sợ có biến cố xảy ra.
Một thị nữ thân tín bước vào, nhỏ giọng bẩm: “Nương nương, Lệnh Quý phi cũng vừa bị Lý công công chặn ngoài cửa.”
“Hừ!”
Lục Hoàng hậu lạnh lùng cười: “Nữ nhân ấy nhìn thì như không tranh không giành, chỉ có bổn cung mới biết, nàng ta chẳng phải kẻ dễ đối phó gì, tâm cơ đều giấu trong bụng cả! Lưu Thái y có tin gì không?”
“Hồi bấm nương nương, chưa có!”
Lục Hoàng hậu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Là do bổn cung quá nóng ruột. Hắn lúc nào cũng ở sát cạnh hoàng thượng, bên ngoài lại canh phòng nghiêm ngặt, làm sao có thể gửi tin ra được?”
“Nương nương đừng lo, hoàng thượng đã nói như vậy, thì hẳn là chuyện mười phần chắc chín rồi.”
Lục Hoàng hậu nhướng mày, mắt phượng sắc bén: “Trên đời này, trước phút cuối cùng, chẳng có chuyện gì là chắc chắn mười phần cả. Người đâu, gửi lời tới Quốc công, bảo con trai ông ta là Lục Thiên Minh biết điều một chút. Bổn cung để hắn ngồi ghế Binh mã ti Ngũ thành không phải để hắn rong chơi khoe mẽ!”
“Vâng, nương nương!”
“Còn nữa, truyền tin cho Phúc vương, bảo ngài tìm vài người của chúng ta dâng tấu chương yêu cầu lập tức xử lý Thân vương An. Bổn cung không thể gặp hoàng thượng, thì phải dùng họ để dò ý.”
“Rõ!”
“Phía Lệnh Quý phi cũng phải theo dõi kỹ, có chút động tĩnh nào lập tức bẩm lại!”
Lục Hoàng hậu mặt sa sầm, thở dài: “Lần này, bổn cung tuyệt đối không để nàng ta phá hỏng đại sự của mình.”
Thị nữ tuân lệnh, chưa rời đi đã quay lại nói tiếp: “Phải rồi, nương nương, thế tử Tô Trường Sam của phủ Vệ Quốc công đã đến Chu phủ xin hủy hôn. Bên ngoài đồn rằng hắn làm vậy là để nhờ Chu đại nhân cứu Thân vương An.”
“Ồ?” Lục Hoàng hậu cau mày trầm ngâm giây lát: “Tô Trường Sam vì Lý Cẩm Dạ mà dốc hết cả vốn liếng, Chu Khải Hằng mấy hôm nay có tiến cung không?”
“Hồi nương nương, chưa từng vào cung.”
“Còn công chúa Hoài Khánh?”
“Cũng không.”
Thật thú vị!
Lục Hoàng hậu vuốt chiếc vòng ngọc trên tay, mắt sâu như đáy giếng: “Bảo Phúc vương đến thăm hỏi hai phủ đó nhiều hơn, cần thì hứa cho chút lợi lộc, nhất là Chu Khải Hằng, nhất định phải kéo hắn về phía chúng ta.”