Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 561: Vệ Quốc Công tới cửa



Hoài Khánh trở về phủ công chúa, thay áo quần thường ngày. Bên ngoài, tiếng thuốc sắc sôi ùng ục trong lò, không hiểu vì sao, trong ngực nàng cũng sôi sục cuộn trào theo.

“Ma ma à, nói gì thì nói, trong các công chúa Đại Tân, ta cũng là người được sủng ái, nhưng quy củ và lễ nghi cần có thì chưa bao giờ thiếu, nào có chuyện dám cầm kéo ra dọa người bao giờ chứ!”

Lão ma ma lắc đầu: “Đó là vì công chúa hiểu rõ mình là ai, biết trong tay mình có những gì, làm gì cũng có chừng mực. Con người ấy mà, lúc may mắn thì biết quý phúc, lúc khó khăn thì đừng phung phí. Nàng ta làm như vậy, là đang tự huỷ đi phúc khí của chính mình.”

“Ai đang tự huỷ phúc khí?” Chu Duẫn vén rèm bước vào.

Lão ma ma lập tức ngậm miệng, hành lễ rồi lui ra ngoài. Chu Duẫn chen lên ghế quý phi, ôm lấy eo nhỏ của nàng: “Hôm nay thế nào rồi? Nói được chuyện chưa?”

Hoài Khánh hất tay hắn ra, cười nhạt: “Phò mã tốt của ta ơi, từ nay về sau cho dù chàng có nuôi tới mười bảy mười tám nữ nhân bên ngoài, ta cũng chẳng thèm quản nữa!”

Chu Duẫn sửng sốt: “Đang yên đang lành, sao lại thế? Sao ta lại đi nuôi nhiều nữ nhân như vậy được?”

“Ta nói thật cho chàng biết, cha con Vệ Quốc Công người ta không ai muốn ăn lại cỏ cũ đâu!”

Hoài Khánh ngồi dậy, đôi mắt bình tĩnh đến lạnh lẽo nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Duẫn.

“Ta tới Chu phủ để truyền lời, muội muội tốt của chàng lại cầm kéo dọa chết dọa sống trước mặt ta. Nếu không phải người bên cạnh ta nhanh trí, e là cây kéo đó đã đâm lên người ta rồi.”

Chu Duẫn: “Chuyện này…”

“Ta nói cho Chu Duẫn chàng biết, Hoài Khánh ta đã đối xử với muội chàng hết mực nhân hậu, vì nàng ta mà không tiếc làm mất thể diện công chúa, làm việc giúp nàng ta, vậy mà một câu ‘tẩu tẩu vất vả rồi’ cũng không có, lại còn tỏ thái độ ngược lại với ta! Hôm nay nếu không vì nể mặt phu nhân, ta đã tát cho mấy cái rồi! Loại không biết trời cao đất dày này, là loại đáng ăn đòn!”

Nói xong, nàng giơ chân đá hắn ngã xuống đất, cười nhạt: “Chuyện của nàng ta sau này, đừng nói với ta nữa! Bản công chúa không rảnh lo mấy chuyện vớ vẩn đó. Các người muốn chiều thì tự đi mà chịu!”

Chu Duẫn thấy công chúa thực sự nổi giận, trong lòng còn gì không hiểu nữa, nhất định là muội mình đã quá đáng, chọc giận người ta rồi.

Hắn vội vàng bò dậy, vừa dỗ vừa khuyên, năn nỉ một hồi.

Hoài Khánh nguôi giận được phần nào, nhổ một ngụm nước bọt vào hắn, hằn học nói: “Nàng ta đúng là thứ khiến người ta chẳng yên lòng nổi.”

*

Phủ An Thân Vương.

Tạ Dịch Vi trở về phủ, nhận khăn ấm từ Thanh Nha đưa, lau mặt lau tay, thay triều phục rồi mặc đồ ở nhà.

Ánh mắt liếc qua, thấy trên bàn có một bọc đồ, bèn hỏi: “Cái này ở đâu ra?”

“Bẩm tam gia, là Tam phu nhân đưa tới, trời lạnh rồi, nàng ấy may mấy bộ đồ mùa đông cho tam gia.”

Tạ Dịch Vi không ngờ Thẩm Thanh Dao lại tới, hơi ngẩn người: “Ngoài quần áo ra, nàng ấy còn nói gì không?”

Thanh Nha định kể lại lời của Tam phu nhân, nhưng đến miệng lại nuốt ngược vào.

Nếu mình nói ra, thì khác gì mấy mụ đàn bà lắm chuyện đâu chứ?

“Tam phu nhân chỉ bảo tam gia sớm về phủ, còn những lời khác, nô tỳ không rõ, tam gia hỏi La ma ma thì hơn!”

Tạ Dịch Vi nghe được sự gượng gạo trong lời nói, cau mày mở bọc ra xem, quả nhiên màu sắc áo quần khiến hắn không thích.

“Đem cất hết mấy bộ đồ này đi, ta không thích mấy thứ sặc sỡ này. Sai người nhắn lại cho Tam phu nhân, ta sẽ về phủ khi có thời gian.”

“Dạ!”

Thanh Nha vâng lời, xếp quần áo vào hòm rồi lui ra.

Tạ Dịch Vi sống cùng nha đầu này cũng lâu, dù nàng không nói rõ, hắn vẫn nhận ra được là vui hay giận.

Hắn nghĩ một hồi, bèn chắp tay sau lưng bước ra sân, gọi một nha đầu nhỏ đến hỏi vài câu.

Nha đầu đơn thuần, tam gia hỏi gì lập tức nói nấy, ngay cả chuyện công chúa đến phủ Tô Trường Sam làm người hòa giải cũng kể lại rõ ràng.

Tạ Dịch Vi nghe xong, cố gắng nén cảm xúc, nuốt chua xót xuống, bước ra khỏi sân.

Hắn không rành nhân tình thế thái, nhưng không có nghĩa là không hiểu. Thẩm Thanh Dao lấy cớ đưa đồ để tới vương phủ, thực chất là muốn làm lành.

Chưa nói đến việc trong lòng hắn bây giờ đã có người, chỉ riêng những lời nàng ta từng nói với Cao Ngọc Uyên, hắn đã không thể chấp nhận nổi.

Đang suy nghĩ thì thấy Đại Khánh vội vã đi tới, gương mặt lo lắng.

Tạ Dịch Vi tiến lên chặn lại: “Có chuyện gì với gia nhà ngươi sao?”

Đại Khánh thấy là tam gia, vội đáp: “Gia nhà ta thì không sao, nhưng là Quốc Công gia tới rồi.”

Tạ Dịch Vi giật mình: “……”

Đại Khánh nhìn hắn một cái, cố ý thở dài: “Hôm nay công chúa đến Tô phủ trước, giờ Quốc Công gia lại đến, e là muốn nói chuyện với thế tử gia đây.”

Câu nói nhẹ bẫng ấy lại khiến Tạ Dịch Vi thêm hoảng loạn. Hắn vượt qua Đại Khánh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào viện của Tô Trường Sam: “Muốn nói gì?”

Đại Khánh có lòng giúp chủ mình, ánh mắt tối lại: “Tam gia chắc chưa biết, vì muốn dứt khoát với Chu phủ, thế tử gia bảo ta tung tin ra ngoài rằng…”

“Nói gì?”

“Nói cú ngã ở Tây Sơn khiến thế tử gia… mất khả năng làm nam nhân!”

ẦM!

Mặt Tạ Dịch Vi tái đi, há miệng cứng lưỡi hồi lâu vẫn không nói nên lời!

*

Trong phòng chính.

Vệ Quốc Công cầm gậy chỉ vào Tô Trường Sam, gân xanh trên mặt nổi lên: “Ngươi… ngươi… cái thằng bất hiếu này… ta đánh chết ngươi!”

“Đánh đi, đánh đi, cha đánh đi!”

Tô Trường Sam không tránh không né, còn trơ mặt tiến sát lại: “Dù sao cái mạng què này của con cũng nhặt về từ quỷ môn quan, cha đánh chết luôn đi, xem như con trả lại cho cha!”

“Ngươi…”

Vệ Quốc Công tức đến đau cả ngũ tạng, thầm mắng: Cái thằng súc sinh này, nó tính toán rõ ràng là ta không nỡ đánh nó mà!

Trời ơi, có thể nhét cái thằng oắt này vào trong bụng được không chứ, ta sắp tức chết rồi đây!

Vệ Quốc Công không nỡ dùng gậy đánh, nhưng cái tát thì vẫn vung tới: “Ngươi có biết tin nếu này lan ra ngoài, cái vị trí thế tử của ngươi sẽ giữ không được không?”

Phủ công hầu là nơi kế thừa tước vị, ai lại đi chọn người không thể có con kế tục chứ?

Ban đầu phủ Vệ Quốc Công sống yên ổn, đám con thứ tuy có tranh giành nhưng không dám tính toán đến đứa con đích duy nhất là Tô Trường Sam, chỉ tranh nhau chút tiền bạc thôi.

Giờ thì tin đồn lan ra, đám có dã tâm kia nhất định sẽ nhân cơ hội nổi lên. Phủ Quốc Công sẽ rối loạn, chính ông cũng chẳng được sống yên.

Chưa kể, nếu Hoàng đế nghe tin này, liệu có tước mất vị trí thế tử, chọn người khác kế vị không?

Dù Hoàng đế có tình cảm với Lý Cẩm Dạ, cố nhắm một mắt mở một mắt, nhưng còn đám ngự sử đài chuyên chực chỉ trích thì sao?

“Trường Sam à, con thích nam nhân, con từ hôn với Chu phủ, phụ thân cũng nhắm mắt cho qua, chiều chuộng con. Dù sao sau này ta nhắm mắt xuôi tay, không thấy việc sau này nữa. Nhưng đến lúc gặp mẫu thân con, ta còn có thể ngẩng cao đầu nói với bà ấy rằng: ‘Con trai chúng ta sống rất tốt, phủ Vệ Quốc Công là của nó, sau này nó không lo ăn, không lo mặc, sống sao cũng được.'”

Vệ Quốc Công ch** n**c mắt: “Giờ thì hay rồi, con bảo ta làm sao mà ngẩng đầu lên gặp mẫu thân con đây!”