Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 562: Ngươi định khuyên ta điều gì?



Trong lòng Tô Trường Sam như có hàng ngàn sợi dây đang quấn lấy, nhưng cuối cùng vẫn không đáp lời.

Vệ Quốc Công thấy hắn im lặng, đảo mắt một cái, lén nhéo mạnh vào đùi mình, đau đến chảy cả nước mắt, nhìn qua quả thực là vô cùng đau lòng.

“Con à, giờ đây cách duy nhất để phụ thân có thể ngẩng cao đầu mà gặp lại mẫu thân con…”

“Là gì ạ?”

Vệ Quốc Công lau nước mắt, nói: “Là để lại hậu nhân cho Tô gia, vị trí thế tử do con kế thừa, dù con có lên trời xuống đất, cha cũng theo con đến cùng!”

Tô Trường Sam trông như hóa đá, suy nghĩ hồi lâu mới hờ hững đáp: “Phụ thân, phủ Vệ Quốc Công có gì tốt? Không nói đến việc phải lo cho cả nhà ăn uống đại tiểu tiện, lại còn suốt ngày thấp thỏm không yên, sợ hoàng đế phế tước, giáng tội. Cái chức thế tử ấy ai muốn thì cứ lấy.”

“Ngươi, ngươi…” Vệ Quốc Công ôm ngực, kêu đau không ngớt.

Đúng lúc đó, cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra, Tạ Dịch Vi sải bước tiến vào, cúi người hành lễ thật sâu với Vệ Quốc Công.

Vệ Quốc Công thấy là y, lập tức thu lại vẻ đau khổ, bày ra dáng vẻ “ta rất ổn, không sao hết”.

Tạ Dịch Vi nói: “Quốc Công gia nên về phủ nghỉ ngơi, đừng vì hắn mà hại sức khỏe. Ngài yên tâm, ta sẽ khuyên nhủ hắn thật tốt.”

Tô Trường Sam nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ngươi định khuyên ta làm lành với Chu tiểu thư, hay định khuyên ta tìm một nữ nhân sinh con?”

Tạ Dịch Vi bị hỏi thế, lúng túng không nói nên lời, ánh mắt nhìn hắn sâu thẳm: “Đợi Quốc Công gia đi rồi, ta sẽ nói rõ với ngươi.”

“Phụ thân ta còn ở đây, ngươi cũng có thể nói, dù gì ta cũng chẳng định giấu ông ấy quan hệ của chúng ta!”

Ầm!

Khuôn mặt già của Vệ Quốc Công đỏ bừng như quả chín, tuy ông biết người trong lòng của con trai chính là người trước mặt, nhưng… nhưng… ông chưa từng có ý định vạch trần ra!

Để trong bụng chẳng phải tốt hơn sao?

Nói toạc ra như vậy thật là mất mặt!

Ầm!

Gương mặt anh tuấn của Tạ Dịch Vi cũng đỏ lên như bị luộc chín, hận không thể lấy nắm tro hương nhét vào miệng Tô Trường Sam cho rồi.

Y nghiến răng, liếc nhìn Vệ Quốc Công một cái, ho khan để lấp l**m: “Quên mất, thư phòng còn chút việc, các ngươi…”

“Nói rõ rồi hẵng đi!” Đã đến nước này, Tô Trường Sam không cho y cơ hội trốn tránh.

“Ngươi…”

Tạ Dịch Vi hoàn toàn bị chọc giận, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bàn tay to của Vệ Quốc Công đã vỗ lên vai.

“Chuyện đó… Tam gia à, ta về trước, các ngươi có gì thì nói rõ ràng. Đều là người lớn cả rồi, làm chuyện vượt khuôn phép một chút cũng không sao, nhưng vẫn nên có một lời giải thích với thế gian.”

Vệ Quốc Công vỗ vai y, vẻ mặt đầy đau lòng: “Thằng nhãi nhà ta cứng đầu rồi, chẳng nghe lời ta nữa. Hắn nghe lời ngươi, ngươi giúp ta khuyên hắn, dù gì cũng phải để lại hậu nhân chứ, ngươi nói có đúng không?”

Ngọn lửa trong lòng Tạ Dịch Vi bị câu nói đột ngột ấy làm cho nguội đi quá nửa, trong giây lát đứng ngây ra đó.

Tô Trường Sam nhìn trân trân cha mình lườm hắn một cái rồi bỏ đi, lại nhìn Tạ Dịch Vi đỏ từ vành tai lên đến tận mặt.

Trong phòng yên lặng.

Hai người nhìn nhau, không ai mở miệng.

Cuối cùng, vẫn là Tô Trường Sam không nhịn được, hạ giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn khuyên ta điều gì?”

Không hỏi thì không sao, vừa hỏi, ngọn lửa trong lòng Tạ Dịch Vi lại bùng lên, y quát lên: “Tại sao lại nói mình bất lực? Ngươi còn cần danh tiếng thế tử nữa không?!”

Tô Trường Sam: “Ta chẳng qua là…”

“Ngươi ra quyết định, không thể bàn với ta một tiếng sao? Ngươi tự dày vò mình như vậy, có từng nghĩ đến cảm nhận của ta không?”

“Không phải…”

Tô Trường Sam theo bản năng biện hộ, nhưng trong đầu lại vụt qua một ý nghĩ, hắn vươn tay kéo tay áo y lại: “Dịch Vi, ngươi đang xót cho ta đấy sao?”

Tạ Dịch Vi hất mạnh hắn ra: “Nếu ta không xót cho ngươi, thì ta xót cho ai?!”

Tô Trường Sam: “…”

Tạ Dịch Vi quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn.

Hắn đúng là đồ vô lại, cứ như cầm roi mây đánh vào tim y mỗi ngày, còn luôn tự mình quyết định mọi chuyện.

Hắn không thể nhẫn nại một chút sao, đợi Lý Cẩm Dạ đăng cơ, hai người có tiếng nói, không phải nhìn sắc mặt kẻ khác nữa rồi mới tính tiếp không được sao?

Sao cứ phải làm loạn vào lúc này?

Không thể cho mình một con đường lui sao?

Bất ngờ, có người từ sau lưng tiến đến, nắm lấy tay y, chậm rãi mở từng ngón tay y ra.

Sau đó, tên vô lại kia thở dài, hơi thở phả vào cổ y, tay còn lại lướt dọc sống lưng xuống tận mạng sườn.

Cả người Tạ Dịch Vi căng cứng, nhưng càng căng hơn là vì câu nói tiếp theo: “Dịch Vi, ta xưa nay không thích để đường lui cho mình. Một khi con người có đường lui, sẽ dao động, sẽ do dự không quyết.”

Tô Trường Sam nhìn vào gương mặt nghiêng của y: “Hai tháng dưỡng bệnh này, ta với ngươi có tình cảm, nhưng vẫn giữ lễ, không nói lời tình tứ, không phải ta không muốn nói, mà là sợ ngươi hối hận, muốn cho ngươi thời gian suy nghĩ. Nhưng khi Thẩm Thanh Dao và Hoài Khánh vừa đến, ta mới nhận ra, thì ra sự rộng lượng của ta đều là giả. Ta muốn chặt hết đường lui của mình, để dù ngươi có hối hận, cũng vì thấy ta thảm quá mà chấp nhận ta!”

Tạ Dịch Vi: “…”

Câu nói ấy khiến lòng y mềm nhũn, như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ lên ngực.

Tạ Dịch Vi quay lại, nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu mới nghiến răng nói: “Ta cũng không học được cách dao động. Ngươi yên tâm, cùng lắm đợi thêm một hai năm nữa, ta… sẽ cho ngươi một lời giải thích.”

Trong lòng Tô Trường Sam vui như mở hội, nhưng thấy y nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi, bèn không nhịn được trêu một câu: “Lời giải thích gì? Định cho ta danh phận à?”

Tạ Dịch Vi giật mình, máu dồn lên mặt đỏ như tôm luộc.

“Nếu có lời giải thích thì cũng là ta cho ngươi, không phải ngươi cho ta!”

Tô Trường Sam mỉm cười, cả người như không còn xương, dựa sát vào người y, thấy y không gạt ra thì vòng tay ôm lấy gáy y, kéo y lại gần.

“Ngoan, cho thế tử gia ôm một cái!”

Đồng tử Tạ Dịch Vi co lại, nhưng chữ “cút” trong miệng không thốt ra nổi, chỉ có thể biến thành một khúc gỗ.

“Thật ra từ lâu ta đã chẳng muốn làm thế tử gì nữa, chỉ là hư danh, giữ nó làm gì? Con cháu ta cũng không muốn có, mệt lắm!”

Tô Trường Sam thở dài, nói nhỏ: “Lý Cẩm Dạ ngồi lên ngai vàng, ta cũng chẳng muốn hầu hạ hắn. Dù gì hắn có A Uyên bên cạnh rồi. Chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc… sống vài năm yên bình rồi tính tiếp. Về sau thì để sau hẵng nói. Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, cả cái mạng này cũng có thể cho ngươi!”

Ta cần mạng ngươi làm gì, Tô Trường Sam!

Trong lòng Tạ Dịch Vi vừa ngọt ngào, vừa xót xa, trái tim như sụp đổ một góc, y bèn từ từ vòng tay ôm chặt lấy hắn.

Trong lòng Tô Trường Sam chấn động, ôm càng chặt, như muốn khảm y vào thân thể mình.

Ngay lúc này, chỉ nghe một tiếng choang ngoài cửa.

Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn.

Cách đó mấy trượng, Cao Ngọc Uyên hoảng sợ đang nhìn chằm chằm hai người họ…