Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 563: Tâm sự của Cao Ngọc Uyên!



Cao Ngọc Uyên đã sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên nàng thấy hai nam nhân ôm nhau.

Nàng véo mình một cái, lại không thấy đau, trong khoảnh khắc ấy nàng gần như chắc chắn mình đang nằm mơ.

Lại véo thêm cái nữa, á…!

Đau thật!

Nàng hét lên một tiếng kinh thiên động địa, sắc mặt lập tức biến đổi, quay đầu bỏ chạy như thể có quỷ đuổi phía sau.

Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi bị nàng dọa đến mức mỗi người đều lùi lại vài bước.

Tô Trường Sam khoanh tay, lẩm bẩm: “Không lẽ nàng ấy định đi lấy kim châm có tẩm độc để kết liễu ta?”

Mặt mày Tạ Dịch Vi xám xịt, ảo não: “Ta đường đường là thúc thúc của nàng, sau này còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt con bé nữa đây?”



Lúc này Lý Cẩm Dạ đang cùng hai mưu sĩ bàn bạc công việc, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa bị đá văng, Cao Ngọc Uyên tóc tai bù xù lao thẳng vào.

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của nàng, Lý Cẩm Dạ ngờ vực: Không phải chỉ mang rượu đến cho Thế tử, tiện thể hỏi Chu tiểu thư nhìn trúng hắn ở điểm nào thôi sao? Sao lại thành ra thế này?

Tào Minh Cương: Vương phi đánh nhau với ai à?

Phương Triệu Dương: Hay là gặp ma rồi?

Lý Cẩm Dạ dùng mắt ra hiệu cho hai người, tuy cả hai tò mò cả bụng nhưng vẫn hành lễ lui ra.

Tào và Phương vừa đi khỏi, Cao Ngọc Uyên lập tức nhào tới: “Lý Cẩm Dạ, chàng đánh ta một cái đi!”

Lý Cẩm Dạ: “…” Cái yêu cầu vớ vẩn gì đây?

“Nhanh, đánh ta một cái!”

Cao Ngọc Uyên sốt ruột, nắm lấy tay hắn, định tát vào mặt mình.

Lý Cẩm Dạ sao mà nỡ? Hắn cúi đầu, cắn mạnh lên môi nàng.

Cao Ngọc Uyên như bị sét đánh, túm lấy vạt áo trước ngực hắn, lẩm bẩm: “Không phải mơ, thật sự không phải mơ!”

Lý Cẩm Dạ dở khóc dở cười, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta…”

Cao Ngọc Uyên đang định kể hết mọi chuyện, nhưng nghĩ đến việc liên quan đến tam thúc của mình, lời nói đến miệng lại nuốt ngược trở vào.

Dưới ánh mắt như đuốc của Lý Cẩm Dạ, nàng cắn răng ú ớ: “Không có gì, ta… ta chỉ chạy bộ rèn luyện sức khỏe thôi. Chàng bàn việc tiếp đi, ta về phòng trước.”

Không được, phải tìm một nơi yên tĩnh để trấn tĩnh lại, cảnh tượng vừa rồi đã mở ra cho nàng một cánh cửa thế giới mới.

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng trơ mắt nói dối, mí mắt giật giật liên hồi: “A Uyên, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trong lòng Cao Ngọc Uyên lúc này là một mớ cảm xúc hỗn độn, gần như muốn trào ra ngoài, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng trấn tĩnh: “Không sao đâu, thật đấy, không sao!”

“Nói!” Mặt Lý Cẩm Dạ trầm xuống.

Cao Ngọc Uyên không thể gượng được nữa, đẩy hắn ra, cầm lấy chén trà trên bàn hắn từng uống, uống cạn trong một hơi. Sau cùng, nàng nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Lý Cẩm Dạ, vừa rồi ta…”

Nói được nửa câu thì nàng dừng lại. Trong đầu, những đoạn ký ức lướt qua như một cuốn phim tua ngược.

Tam thúc rơi xuống vực, Tô Trường Sam liều mình cứu, hai người cùng dưỡng thương trong một viện, Tô Trường Sam nhất quyết từ hôn…

Rồi quay lại lần đầu tiên quen biết, xưng huynh gọi đệ, đêm trừ tịch Tô Trường Sam mời tam thúc qua, tam thúc đính hôn, hai người trở mặt không qua lại nữa…

Cao Ngọc Uyên đập trán một cái, hóa ra hai người đó đã có tư tình từ lâu, chỉ có nàng là kẻ ngốc không hay biết gì!

Lý Cẩm Dạ thấy nàng tự vỗ đầu, sợ hãi đến mức nắm lấy hai tay nàng lay mạnh: “Cao Ngọc Uyên, nàng có nói không? Muốn làm ta lo chết hay sao?”

Cao Ngọc Uyên đối diện ánh mắt của hắn, nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Lý Cẩm Dạ, tam thúc của ta và Tô Trường Sam… có phải là đang qua lại với nhau không? Chàng biết từ lâu rồi đúng không? Mà chỉ giấu mỗi mình ta?”

Câu hỏi đột ngột khiến Lý Cẩm Dạ bất ngờ không kịp đề phòng.

Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì sôi sục: Hai tên khốn kia rốt cuộc đã làm gì khiến A Uyên phát hiện ra rồi?!

Hắn vỗ về lưng nàng, dò hỏi: “Sao tự dưng nàng lại hỏi chuyện đó?”

“Vì ta vừa thấy hai người họ ôm nhau!”

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ sáng rực, trong lòng thầm tính toán: Trước tiên phải dỗ yên nữ nhân này, rồi xử lý hai tên kia sau!

“Ờ thì…”

Khóe mắt Lý Cẩm Dạ giật giật không ngừng: “Chuyện này ta biết từ sớm rồi, nhưng không nói với nàng là vì không muốn nàng phiền lòng. Dù gì thì tình cảm của họ lúc thì hợp, lúc thì tan, ai mà đoán được?”

Lý Cẩm Dạ vắt óc nghĩ cách lựa lời, thầm nhủ: Chết người còn hơn chết ta, phải nhanh chóng tách mình ra khỏi chuyện này.

“Ta đoán chắc là sau khi rơi xuống vực ở Tây Sơn, hai người họ mới chính thức xác định quan hệ. Lúc đó ta còn đang bị giam trong ngục, chẳng quan tâm nổi đến họ. Gần đây ta lại bận tối mắt, không ngờ…”

Nói rồi hắn giả vờ ôm đầu, ra vẻ đau lòng: “Trên đường về phủ hôm nay, ta còn nghe một tin đồn: Tô Trường Sam sau khi rơi xuống vực thì bị thương đứt ‘m*nh c*n’, không còn khả năng làm nam nhân!”

“Không đâu! Hắn bị thương ở lục phủ ngũ tạng, đâu phải ở chỗ đó!”

“Chắc là hắn không muốn thành thân với Chu gia nên mới dùng cách này để dứt khoát một lần cho xong!”

Một tia chớp lóe lên trong đầu Cao Ngọc Uyên. Nàng lập tức hiểu ra tại sao phủ Vệ quốc công đột ngột tới tìm, chưa gặp được nàng đã vội vã rời đi, chắc chắn là vì tin đồn ngoài kia!

Vậy tức là… hai người kia đã hạ quyết tâm rồi?

Cao Ngọc Uyên lùi vài bước, ngồi phịch xuống giường, mãi vẫn không hoàn hồn.

Lúc này bên ngoài vang lên giọng Thanh Sơn: “Gia, Thế tử và Tam gia đến rồi!”

Cao Ngọc Uyên hoảng hốt, bật dậy rồi chui tọt sau bình phong, thò đầu ra, gương mặt hoảng loạn: “Lý Cẩm Dạ, ta không muốn gặp họ… chàng, chàng đừng nói ta ở đây!”

“Bảo Thế tử và Tam gia đợi một lát!”

Lý Cẩm Dạ dặn dò một tiếng, bước đến sau bình phong, ép nàng ngồi xuống ghế Thái sư.

“A Uyên, ở Đại Tân ta chuyện nam nhân yêu nhau vốn chẳng hiếm, phủ đệ các nhà lớn đều nuôi vài thiếu niên xinh xắn, cũng chẳng có gì lạ. Lạ ở chỗ là hai người đó.”

“Lạ chỗ nào?”

“Chuyện này ai cũng ngầm hiểu nhưng không ai công khai, trưởng bối trong tộc chỉ cần con cái thành thân sinh con, để lại hậu duệ là được, thường sẽ mắt nhắm mắt mở. Như Trường Sam đây thì chẳng thèm để tâm gì cả, mới là hiếm thấy. Ta không phải nói giúp hắn, nhưng hắn thật lòng với Tam gia của nàng đấy.”

Lý Cẩm Dạ thở dài, rồi nói tiếp: “Trước kia ta cũng thấy chuyện đó quái dị, nhưng sau này… vì nàng, ta đã nghĩ thông rồi.”

“Tại sao lại vì ta?”

Lý Cẩm Dạ quỳ một gối xuống trước mặt nàng: “Nàng từng nói, đời người ngắn ngủi, nhất định phải sống bên người mình thật lòng yêu thương, như vậy mới không uổng kiếp này.”

Cao Ngọc Uyên: “…”

“Ta không tiện để họ chờ lâu. Nàng cứ ngồi sau bình phong nghe thử xem hai người họ nói gì.”

Nói xong, Lý Cẩm Dạ đứng dậy bước ra ngoài. Tim Cao Ngọc Uyên đập thình thịch, nàng ôm ngực lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi cùng bước vào, thấy trong phòng chỉ có một mình Lý Cẩm Dạ, đồng thời nhìn về phía sau bình phong.

Lý Cẩm Dạ gật đầu, ra hiệu người ở phía sau, bảo họ cẩn trọng lời nói.

Tô Trường Sam rũ mắt, dứt khoát nói: “Ngày mai ta sẽ trở lại quân doanh. Hôm nay đến để từ biệt.”

Lý Cẩm Dạ hỏi: “Sức khỏe chịu được không?”

Tô Trường Sam mặt không biến sắc: “Không chịu được cũng phải chịu. Hiện nay Tấn vương ngoài việc nắm giữ Công bộ, đã bắt đầu vươn tay ra các lĩnh vực khác. Trong cung lại có một vị Quý phi, tuy thế lực chưa mạnh, nhưng xu hướng đang lên. Ta chẳng giúp gì nhiều được, ít nhất trông coi Thần Cơ doanh cho ngươi.”