Đôi mắt vẩn đục của ông ta nhìn tôi, vẻ mặt mơ hồ:
“Viên Tú Mai? Sáng nay tôi đã nói rồi, cô ấy c.h.ế.t nhiều năm rồi mà.”
Thẳng thắn mà nói, trong ánh mắt ông ta, tôi không nhìn thấy biểu cảm gì đặc biệt.
Ông ta dường như luôn trong trạng thái hoảng loạn, nhưng không có vẻ gì là vì Viên Tú Mai mà hoảng loạn hơn bình thường.
Lúc này, tôi không thể chắc chắn.
Vì vậy, tôi quyết định tung đòn mạnh:
“Tối ngày 13 tháng 8 năm 2005, ông là người cuối cùng nhìn thấy Viên Tú Mai, đúng không?”
“Cô... cô đang nói linh tinh gì vậy? Cô rốt cuộc là ai?” Ông ta trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bước lên trước, nhìn chằm chằm vào ông ta, thậm chí sợ ông ta trốn, tôi còn đưa tay ra định túm lấy cánh tay ông ta.
Đúng lúc tôi định hỏi tiếp, thì cửa phòng vang lên tiếng mở khóa…
Một bà già tay cầm chiếc ghế đẩu nhỏ, đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn tôi.
Bà ta lập tức nhận ra có điều bất thường, liền hét lên:
“Buông ông Trần nhà tôi ra! Cô đang làm gì vậy!”
Khi bà ta lao tới, tay áo cũng trượt xuống, một vật lạnh lẽo chạm vào má tôi.
Thứ đó…
Trong lúc bà già vùng vẫy điên cuồng, tôi nhìn chằm chằm vào thứ đó vài giây, rồi đột nhiên nhận ra—đó là một chiếc vòng ngọc của mẹ tôi!
Trong chiếc hộp dưới gầm giường, nơi cất chiếc điện thoại cũ, có rất nhiều đồ vật mẹ tôi để lại. Trong một tấm ảnh, bà đang đeo chính chiếc vòng này.
Chiếc vòng này giống như ngọc phỉ thúy vàng, bên trong có một vệt đỏ trong suốt rất đặc trưng.
Vì vậy, tôi nhận ra nó ngay lập tức.
Tôi lập tức hiểu ra—hung thủ chính là lão Trần!
Lão già này, mang mặt người dạ thú, đã g.i.ế.c mẹ tôi hai mươi năm trước!
Nhưng lúc này tôi đang ở thế yếu. Bà già kia liên tục kéo giữ tôi, lão già thì vừa gào thét, vừa chửi rủa. Nếu bây giờ để lộ hết mọi chuyện, e rằng tôi cũng sẽ trở thành một oan hồn dưới lưỡi d.a.o của chúng.
Khi tôi đang vắt óc tìm cách thoát thân, đột nhiên trong túi vang lên một âm thanh quen thuộc:
“HelloMoto… HelloMoto…”
Hồn tôi như muốn bay khỏi xác—đó là nhạc chuông của chiếc điện thoại cũ của bố tôi!
Trùng hợp thay, bây giờ đã mười một giờ đêm. Hai mươi năm trước, vào đúng giờ này, mẹ tôi đã gọi cuộc điện thoại này!
Lão Trần và bà già kia đều ngừng lại, đồng loạt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi biết lúc này chúng đang cực kỳ cảnh giác. Tôi phải đánh tan nghi ngờ của chúng thì mới có cơ hội an toàn rời khỏi đây.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi nuốt khan một cái, cắn răng nhấc máy:
“Alo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bên kia vang lên giọng nói của mẹ tôi:
“Chồng ơi, em tan ca rồi, anh đến đón em được không?”
Tôi không kịp suy nghĩ gì, vội vàng trả lời cho qua chuyện:
“Ừm... chị gọi nhầm số rồi.”
Tôi chỉ mong nhanh chóng cúp máy.
Tôi lo chiếc điện thoại cũ này có thể thu âm không tốt, sợ rằng người bên ngoài cũng nghe thấy giọng nói trong máy.
Mẹ tôi im lặng một lát, rồi đột nhiên hét lên:
“Tôi không gọi nhầm! Cô là ai? Sao cô lại có điện thoại của Từ Chí Cường? Anh ấy đâu?”
Bà ấy liên tục gào thét.
Tôi vội vàng dùng tay bịt lấy ống nghe, định tắt cuộc gọi.
Nhưng trong lúc giằng co, tôi không chú ý đến lão Trần đã lặng lẽ vòng sang bên cạnh tôi.
Khóe mắt tôi thoáng thấy ông ta đang cầm một cây gậy.
Tôi hốt hoảng quay người lại, nhìn thấy trong đôi mắt đục ngầu của ông ta ánh lên tia tàn độc.
Tôi vừa định bỏ chạy, thì cây gậy trong tay lão ta đã vung xuống—
Một cú đánh mạnh giáng thẳng vào phía sau đầu tôi.