Đột nhiên, tôi nhớ ra—đây là cái kho nhỏ dựng tạm ngay đối diện nhà lão Trần!
Nơi này nằm ở góc khuất tầng một, ngoài nhà lão Trần ra, hầu như không ai qua lại.
Tôi dám chắc rằng lão Trần và bà già kia đang ở ngay bên ngoài.
Nếu tôi gây ra bất kỳ tiếng động lớn nào, tôi sẽ mất mạng ngay lập tức, mà bên cạnh chỉ còn chiếc điện thoại cũ của bố tôi.
Khi tôi còn đang suy nghĩ tìm cách thoát thân, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân lạo xạo.
Tôi lập tức ghé sát vào khe cửa nhìn ra ngoài.
Là bà già kia!
Bà ta đứng đó, nét mặt phức tạp, không nói một lời.
Mười mấy giây sau, lão Trần vội vã chạy tới.
“Làm gì ở đây thế?”
Bà già ngập ngừng:
“Tôi chỉ muốn vào xem một chút... xem con bé đó có bị đánh c.h.ế.t thật không...”
“Có gì mà xem! Nhốt vài ngày, không có động tĩnh gì nữa thì mang đi xử lý!”
Giọng bà già run rẩy:
“Có cần thiết không... Con bé đó có biết gì đâu...”
“Không biết gì ư? Ha, bà nhìn không ra à? Nó chính là con gái của Viên Tú Mai! Trong túi nó có chứng minh thư, có tên tuổi đầy đủ! Nó đến tìm tôi là để trả thù!”
Bà già ho khan hai tiếng, rồi nói với giọng run rẩy:
“Lão Trần...”
10
Tôi dốc hết sức lực, dùng ván cửa để từng chút một đẩy miếng giẻ rách ra khỏi miệng. Đồng thời, cái lưỡi bị đè nén cũng cố gắng cử động.
Cứ thế, không biết đã bao lâu trôi qua, đến mức tôi choáng váng, buồn nôn gần như muốn ngất đi. Cuối cùng, miếng giẻ hôi thối kia cũng bị tôi đẩy ra ngoài.
Tôi thở hổn hển từng ngụm lớn, hưởng thụ chút tự do hiếm hoi này.
Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Tôi không biết.
Chiếc điện thoại cũ kỹ kia, ngoài chức năng gọi điện một chiều và một tin nhắn đa phương tiện từng nhận được trước đây, thì gần như chẳng còn tác dụng gì. Ngay cả thời gian hiển thị trên màn hình cũng hỗn loạn.
Tôi chỉ có thể dựa vào tiếng côn trùng bên ngoài mà phán đoán—đêm càng lúc càng khuya.
Đột nhiên, tôi ý thức được một vấn đề. Nếu mẹ tôi lại gọi đến, thì nhạc chuông có phải sẽ làm cặp vợ chồng già kia bừng tỉnh ngay lập tức không?
Vì vậy, tôi bắt đầu luyện tập.
Tôi nghiêng đầu, dùng răng để cắn phím nhận cuộc gọi. Sau nhiều lần thử, tôi đã có thể làm thuần thục.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Và rồi, cuộc gọi đó cuối cùng cũng đến.
Tiếng nhạc chuông quen thuộc đến rợn người vừa vang lên chưa đầy một giây, tôi lập tức cắn xuống, kết nối cuộc gọi.
Bên kia truyền đến một giọng nói mà dù có hóa thành tro, tôi cũng không thể quên được:
“Chồng ơi, em tan ca rồi, anh đến đón em được không?”
Khoảnh khắc này, sống mũi tôi cay xè.
Tôi cố gắng hạ thấp giọng, nói:
“Tôi không phải Từ Chí Cường, nhưng tôi biết tất cả bí mật của cô.
“Cô không dám đến nhà tắm công cộng không phải vì ngại, mà vì khi còn nhỏ, cô từng bị một lão già biến thái ẩn nấp trong đó quấy rối.”
Mẹ tôi sững sờ:
“Cô...”
Tôi không để bà có cơ hội nói tiếp:
“Hồi cấp hai, cô trốn học, bị cha đánh một trận tơi bời, rồi bỏ nhà đi, suýt nữa c.h.ế.t cóng bên ngoài.”
“Lên cấp ba, cô từng có một người thầm thương, da ngăm, nhưng đẹp trai, biết chơi guitar. Nhưng về sau cô phát hiện, đời sống cá nhân của hắn vô cùng tệ hại.”
“Cô đồng ý với Từ Chí Cường, là vì anh ta ngày nào cũng đến đón cô tan làm, không bao giờ thất hứa, khiến cô cảm thấy anh ta là người thật thà.”
“Sau khi mang thai năm tháng, cô không viết nhật ký nữa. Vì quá bận rộn, quá mệt mỏi, cũng chẳng còn tâm trạng gì.”
Những chuyện này—tất cả đều nằm trong cuốn nhật ký trong chiếc hộp kia. Nhật ký của bà dừng lại ở tháng thứ năm của thai kỳ.
Tôi đã đọc đi đọc lại nó nhiều lần, nên tôi hiểu rõ mọi suy nghĩ trong lòng mẹ mình.
Bây giờ, tôi nói ra tất cả, chỉ để khiến bà tin tôi...
Tôi không biết có thành công hay không, nhưng đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra.
Bên kia điện thoại, mẹ tôi im lặng hồi lâu, sau đó, giọng bà dồn dập vang lên:
“Cô là ai? Cô muốn làm gì?”
Tôi hít sâu một hơi, biết rằng mình đã thành công.
Tôi chậm rãi ghé sát vào điện thoại, hạ giọng nói:
“Tôi chỉ có một yêu cầu. Đó là không được tắt điện thoại, hãy luôn giữ nó bên mình cho đến khi cô về đến nhà.”
“Cô...” Giọng mẹ tôi run rẩy: “Cô điên rồi sao? Tiền điện thoại không phải miễn phí đâu! Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi sẽ bù tiền gấp đôi cho cô.” Tôi yếu ớt nói. “Nhớ kỹ lời tôi. Khi cô về đến nhà, tôi sẽ nói cho cô toàn bộ sự thật.”
“Nếu tôi không làm theo thì sao?”
Tôi lạnh lùng nói vào điện thoại:
“Nếu không làm theo, tôi cũng không ngại trả thù con gái cô. Nó mới hai tuổi, đúng chứ?”