Dự báo thời tiết thật sự chuẩn, mưa dầm nhiều ngày, quả nhiên là mưa rả rích kéo dài mấy hôm liền.
Lục Xuyên thì ở lầu chỉnh lý ý tưởng cho sách mới, còn Tống Đàm thì đang tính toán lương cho đám bảo vệ, gặp mấy ngày mưa, cộng thêm còn tranh thủ chăm ruộng nhà , ba ngày liên tục việc thu hoạch rau đều do nhóm bảo vệ ban đêm.
Lúc việc Tống Đàm đang tính, chính là phần lương tăng thêm cho từng . lâu dài thế cũng , vẫn nghĩ cách tuyển thêm mới .
cái mức lương …
Cô khỏi thấy khó xử: nên tăng thêm chút nữa nhỉ?
Tuy , mắt vẫn ưu tiên việc chính , cô che đù lên núi một chuyến, tìm đến phòng giám sát gặp Trần Nguyên:
“Bộ thiết chắn tín hiệu drone lắp xong ?”
“Xong .” Trần Nguyên đưa cô xem ảnh: “Bọn mượn drone của Yên Nhiên thử nghiệm, hiệu quả .”
Tống Đàm gật đầu, thẳng chủ đề:
“Mấy hôm nay phiền thu rau vất vả , phần phụ cấp thêm đó , giờ các nhận luôn gộp lương phát một thể?”
Trần Nguyên ngẩn , lắc đầu: “Phát chung với lương là , ở đây cũng chỗ nào tiêu tiền cả.”
là chỗ tiêu thật.
Ăn mặc ở đều lo hết, mấy món lặt vặt trong tiệm tạp hóa nhỏ cũng chẳng gì cần mua, nhiều nhất là ai hút thuốc thì tốn thêm chút.
Huống hồ chỉ là thu rau buổi tối thôi, giống như hôm dọn rau chân vịt , với bọn họ mà thì chẳng gì khó khăn.
Tống Đàm gật đầu, bổ sung:
“Sắp tới chắc còn nhờ mấy thêm một thời gian nữa, đăng tin tuyển mạng nhưng… thật sự dễ tìm .”
Trần Nguyên cũng xem qua yêu cầu đãi ngộ. Theo trải nghiệm thực tế của họ, bao ăn ở, cộng với mức lương , đúng là đãi ngộ .
Dù theo kinh nghiệm thật thì mỗi tối chỉ cần việc tập trung hiệu quả trong hai tiếng là xong.
Anh bèn gật đầu thông cảm:
“Bọn đông , chút việc chẳng đáng là gì, huống hồ còn phụ cấp tăng ca, ai cũng sẵn lòng thôi.”
“Tuyển thì cứ từ từ cũng .”
, nhân tiện hỏi một việc khác:
“Công việc thu rau , nhận dắt theo con nhỏ ?”
Hả?
Tống Đàm tò mò: “Cụ thể là ?”
Trần Nguyên hỏi trong đội:
“Là chị họ của Lưu Ninh, ly hôn , dẫn theo đứa bé mới nửa tuổi, ở thành phố mãi xin việc, bán hàng cũng kiếm bao nhiêu, về quê thì thu nhập định… Bây giờ đang xoay xở gom rau bán lẻ thôi.”
“Vừa khéo lúc bên đang tuyển , Lưu Ninh nhờ hỏi thử, nếu chị dẫn con đến đây, tự thuê nhà ở, thì thể công việc thu rau ?”
Tống Đàm bất ngờ: “Làm thì , nhưng lương chỉ 1200, bảo hiểm xã hội bảo hiểm y tế, cô lặn lội đường xa đến đây, thấy ít quá ?”
Nếu nhớ nhầm thì Lưu Ninh là Minh Thành mà.
Nghĩ một chút, Tống Đàm bổ sung: “Tự túc chỗ ở thì phụ cấp nhà ở 100 tệ mỗi tháng.”
Trần Nguyên bật .
“Thế là lắm , để báo với Lưu Ninh .”
Tống Đàm gật đầu: “Được, tình hình cụ thể thì rõ với họ nhé, nhưng nếu , vẫn sẽ cho nghỉ như thường.”
Trần Nguyên cũng nghiêm túc gật đầu: “ sẽ dặn kỹ .”
…
Còn ở tận Minh Thành cách đó ngàn dặm, Lưu Liễu vẫn rằng sắp một công việc định.
Cô chỉ mới lang thang ở chợ việc nửa ngày, rốt c.uộc vẫn nộp lấy một cái hồ sơ xin việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Biết nộp thế nào đây?
Bằng cấp thì cao, mới học đến lớp 11 nghỉ giữa chừng, đến chợ việc cũng là nhờ đám trẻ chuyện mà .
dù là công ty tuyển tạp vụ vệ sinh, cũng ai dắt theo con nhỏ cả, ?
Huống chi cha cô đều mất, giờ đây, cô 32 tuổi, ly hôn, một nuôi cô con gái mới nửa tuổi. Trẻ con lúc thể thiếu trông, mới nửa tuổi còn lớp giữ trẻ, mà thuê chăm giúp thì…
Lưu Liễu khẽ khổ.
Giá thuê trông con bây giờ đúng là cao đến ngợp, cô mà , chắc kiếm đủ tiền để trả tiền trông trẻ.
Tự bày buôn bán một chút thì… dạo tình hình kinh tế khó khăn, chợ lề đường ở thành phố gần như bão hòa…
Cô nghĩ tới nghĩ lui, bản ngoài siêng năng thì chẳng gì nổi trội, đến bán hàng cũng chẳng nên chuyện.
Có lắm lúc kiếm vài đồng lẻ, cũng chỉ là vì thấy cô dắt con bán hàng giữa đêm khuya quá cực khổ, nên thương tình mà mua giúp…
c.uộc sống ở thành phố chi phí cao, cô cũng từng ý định về quê, nhưng quê cô cũng là vùng núi hẻo lánh, quanh năm chẳng lấy cơ hội kiếm tiền.
Cô thể sống tiết kiệm, nhưng đứa nhỏ lớn dần lên, ốm đau, ăn uống, mặc quần áo… thứ gì mà tốn tiền?
Thao Dang
Lúc con gái cô đang cô địu lưng, cô thu dọn mớ rau nhập sỉ từ , đạp xe ba bánh chuẩn bán, giữa đường cảnh sát giao thông chặn .
“Cô gì ? Dắt con theo mà cứ địu lưng thế , nguy hiểm lắm !”
“Còn cô nữa, mũ bảo hiểm ? Đội mũ bảo hiểm .”
Thật cảnh sát giao thông cũng lịch sự, chuyện nghiêm túc nhưng hề nạt nộ.
Vậy mà hiểu , thể là vì mớ rau hôm nay nặng quá, chiếc xe ba bánh xẹp lốp đạp cực nhọc, hoặc cũng thể là vì đứa nhỏ mãi khiến cô kiệt sức…
Tay Lưu Liễu vẫn đang nắm c.h.ặ.t ghi đông, nước mắt bất chợt “tách” một tiếng trào , khiến cảnh sát trẻ hoảng hốt:
“Ơ … gì quá mà cô ? Thôi thôi thôi, …”
Anh vẫy tay liên tục, còn căn vặn chuyện con nhỏ mũ bảo hiểm nữa, chỉ giục Lưu Liễu mau chóng rời khỏi.
lúc cô nước mắt lem nhem cả mặt, chỉ ngẩng đầu lau vội, chẳng còn rõ nổi con đường phía .
Mãi đến một lúc lâu , xe ba bánh cũng cảnh sát giúp đẩy bên đường, cô mới kéo khuôn mặt mệt mỏi, gắng gượng lịch sự với .
lúc đó, điện thoại cô reo lên:
“Chị , bên việc , chị ?”
Việc ?!
Việc thể mang theo con ?!
Lưu Liễu lập tức kích động: “Việc… việc gì thế? Em… em mà, Nhiễm Nhiễm còn nhỏ quá, chị thể bỏ cháu …”
Bên , Lưu Ninh tính toán sẵn cả :
“Là ca đêm, mỗi tối giúp thu rau 2-3 tiếng, việc em cũng từng , nặng, dắt con theo vẫn .”
Thậm chí vì ban đêm, đứa nhỏ ngủ ngoan thì thể để ở nhà ngủ cũng .
“Bình thường là bao ăn ở, lương 1200 một tháng, nhưng chị con nhỏ, ở ký túc tiện, em bàn với chủ …”
Anh lải nhải tiếp:
“Em sẽ thuê nhà cho chị trong làng, một năm hết 1000 tệ thôi.”
“Rồi nếu ở ký túc thì mỗi tháng phụ cấp nhà ở 100, lương nhận tay là 1300. Không nhiều, nhưng ảnh hưởng đến việc chăm con, chị chứ?”
Ngay khoảnh khắc đó, đầu óc Lưu Liễu hoạt động với tốc độ từng .
Một tháng 1300, một năm 15 ngàn, tuy ít thật, nhưng nếu bao ăn thì tính gần như cần chi tiêu!
Nếu công việc định, cô thể hai năm, đến khi con đủ tuổi mẫu giáo, lúc đó nghỉ việc cũng dễ tìm đường khác hơn!
Nghĩ đến đây, cô lập tức đồng ý:
“Chị !”