Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1323: Lưu Liễu đến nơi.



Tuy nhân viên mới thể đến ngay lập tức, nhưng Lưu Ninh vốn quen với phong cách “hiệu suất là hết”. Khi trời ngớt mưa chiều tối, thím Liên Hoa bỗng :

“Bảo vệ nhỏ núi bảo thuê nhà , một năm 1200.”

“Hửm?” Người nhà họ Tống lập tức thấy hứng thú: “Là nhà chị, nhà bà chồng thế?”

Thím Liên Hoa bật : “Tất nhiên là nhà chồng , bên đó tách riêng, ở tiện hơn.”

Trong thôn nhiều nhà kiểu như , nhà của thế hệ , theo thời gian con cái lớn lên, lập gia đình thì dần dần tách ở riêng.

Con cái khi lập gia đình thường sẽ đập nhà cũ xây .

Cho nên trong thôn thường thấy những ngôi nhà kiểu , một bên là nhà cũ, diện tích nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.

Một bên là nhà mới xây , diện tích rõ ràng lớn hơn nhiều, phong cách hiện đại hơn.

Căn nhà mà thím Liên Hoa đến chính là một ngôi nhà cũ kiểu như .

Ban đầu bà chồng vẫn ở đó, nhưng từ khi liệt, để tiện chăm sóc, đưa sang bên nhà chính.

Về gia đình ngày càng ít , chỉ còn hai con sống nương tựa , căn nhà cũ cũng vài năm ai ở.

Ngô Lan ngẫm nghĩ: “ thấy cho thuê là đấy! Dù nhà cũ để cũng mau xuống cấp, cho thuê cũng , 1200 tệ cũng là tiền mà.”

Thím Liên Hoa cũng gật đầu: “ cũng nghĩ thế, tối nay về với chồng một tiếng, , Đàm Đàm , Lưu Ninh chị họ thuê nhà là để qua bên việc, thật ?”

Tống Đàm gật đầu: “Dạ, công việc thu rau ban đêm. Con chị mới nửa tuổi, mang theo nên khó kiếm việc.”

“Dắt theo con …” Thím Liên Hoa thì thầm, trong lòng cơ bản quyết định xong .

Vậy nên, đến hôm khi Lưu Liễu xách vali chen chúc lên tàu, nhận tin nhắn từ em họ:

[Chị , em thuê nhà xong , trong làng xe buýt liên thôn, khỏi ga tàu là thấy ngay. Chị thu xếp xong ?]

Lưu Liễu “a” một tiếng, rõ ràng ngờ thứ nhanh đến . em họ xuất ngũ , mỗi năm còn trợ cấp mấy vạn, công việc hiện tại đãi ngộ cũng lắm...

Không lẽ… là lừa đảo?

Cô ba năm gặp Lưu Ninh, lúc trong lòng lấn cấn, bỗng dưng thấy hoài nghi dám tin.

chỉ chốc lát , Lưu Ninh gửi ảnh hợp đồng thuê nhà đến, kèm theo ảnh chụp căn nhà:

“Hôm nay em dọn dẹp qua , chị tới chỉ cần sắp xếp giường chiếu là ở luôn.”

Hợp đồng trông nghiêm túc, ngôi nhà cũng đúng như lời , là nhà cũ trong làng.

Nếu là lừa đảo thì liệu cần chuẩn kỹ đến thế?

Lưu Liễu khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chút , cô nhắn : [Đợi chị tới , chị gửi tiền thuê nhà cho em nhé.]

Lưu Ninh nhận:

[Không cần . Giờ chị đang lúc cần tiền nhất, chuyện hơn ngàn tệ đừng bận tâm.]

[Chỗ việc cũng lắm. Dù lương 1300 cao, nhưng ăn ngon ngủ yên, ban ngày nếu còn sức thì thể nhận thêm việc khác.]

[Kiếm cũng ít .]

Anh vốn là ít , cố gắng “hừ hừ ha ha” mãi mới nặn bấy nhiêu lời, c.uối cùng cũng gì thêm, đành để chuyện như .

Thế nhưng Lưu Liễu vốn nhạy cảm, một câu khiến cô suy nghĩ lâu.

Thao Dang

Ban ngày ở trong thôn, còn thể thêm việc gì?

Chẳng lẽ trong thôn trang trại rau quả gì đó, thể kiếm thêm tiền bốc vác, phân loại?

nếu thật như , thì công việc ban đêm cũng đến nỗi chỉ 2-3 tiếng chứ?

Cô càng nghĩ càng thấy băn khoăn, thấp thỏm chẳng yên.



Tàu hỏa đến ga lúc hơn 6 giờ sáng, lúc đó Lưu Ninh vẫn còn đang trực đêm nên thể thành phố đón .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

khi Lưu Liễu mang con đến điểm dừng ở đầu làng thì kịp tan ca.

Trần Nguyên lập tức đưa chìa khóa xe ba bánh cho :

“Mau đón , sắp đến bữa sáng đấy, đừng để trễ.”

Lưu Ninh gật đầu, lái chiếc xe ba bánh, chẳng bao lâu thấy hai con bên vệ đường làng, dáng vẻ lạc lõng và thấp thỏm.

Anh khỏi thở dài, gọi to:

“Chị ơi!”

Nhìn thấy dáng vẻ , Lưu Liễu ngạc nhiên:

“Lưu Ninh?! Sao chị thấy em hình như mập lên thì …”

Không chỉ mập, mà cả trông cũng khác hẳn , tinh thần khí sắc đều đổi.

Lưu Ninh: …Cường độ rèn luyện thì giảm mà ăn uống quá , kết quả cả đội bảo vệ đều phát phì, đây là nỗi đau chung!

Anh né tránh chủ đề đáng sợ đó, chuyển sang nhận lấy hành lý nặng trĩu từ tay Lưu Liễu, cúi đầu bé Nhiễm Nhiễm đang ngoan ngoãn .

Tiếp đó nhíu mày:

“Sao trông gầy quá ?”

Lại sang Lưu Liễu, cô vẫn còn giữ phần mỡ dư do sinh con, nhưng sắc mặt thì tái nhợt, thần thái mệt mỏi, chẳng khá hơn bao nhiêu.

Lưu Ninh khẽ hít sâu một , vội giục:

“Lên xe nhanh , đưa hành lý về nhà xong, em đưa chị đến nhà ăn ăn sáng, chị ăn nhiều .”

“Còn Nhiễm Nhiễm nữa, sáng nay hấp trứng, đưa con bé ăn vài miếng, nó ăn trứng hấp ?”

“Được !” Lưu Liễu vui mừng:

“Bên em ăn uống khá thật đấy! Sáng trứng hấp!”

“Chỉ là đưa Nhiễm Nhiễm ăn thì…”

Cô bắt đầu do dự: Người là bao ăn bao ở, gì đến bao luôn cả trẻ con ?

Lưu Ninh :

“Đội trưởng bọn em với cô chủ , cô bảo ba tuổi thì cứ để ăn thoải mái.”

“Không chỉ Nhiễm Nhiễm ăn trứng, chị cũng ăn nhiều … c.uối tháng nhà chủ sẽ hái , 150 tệ một ngày, việc chắc dắt con theo !”

“Mùa hè hái trái, đóng gói gửi hàng, còn thu hoạch cói, đan chiếu, gặt lúa…”

“Mấy việc đó đang tuyển đầy , nhưng nếu chị sức mà , hoặc ăn uống đủ chất thì coi như đống tiền bay mất!”

Lưu Liễu: …

Mùa hè, mùa thu còn xa quá, cô chỉ chăm chú hỏi ngay:

“Hái thật sự 150 tệ một ngày hả? Em chắc chứ? Chị địu con theo ảnh hưởng gì ?”

Lưu Ninh đáp chắc như đinh đóng cột:

“Chỉ cần chị hái kém khác là , chị từng hái mà, đúng ?”

Lưu Liễu lập tức tự tin hẳn lên:

“Ừm! Chị hái nhanh đó, lúc tính theo ký, ngày nào chị cũng là nhiều nhất!”

Chiếc xe ba bánh lắc lư chạy lên dốc, men theo sườn núi hướng về nhà ăn, còn Lưu Liễu ôm c.h.ặ.t con một tay, tay bám c.h.ặ.t tay vịn, thầm tính nhẩm trong lòng.

[Một ngày 150, một tháng là 4500, cộng với 1300 tiền thu rau ban đêm…]

Tuy thể lực chịu , nhưng mấy việc đều quá nặng, thậm chí còn nhẹ hơn việc bán rau ở thành phố!

Dù hồi đó bán rau, sáng sớm còn dậy chuẩn từ tinh mơ.

Ngay lúc , Lưu Liễu hạ quyết tâm, ba bữa mỗi ngày nhất định ăn thật đầy đủ, tuyệt đối bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền !