Niên Tự lúc đang vui ai hiểu nổi, chỉ thể trơ mắt bưng nguyên một khay cơm đầy, thảnh thơi thẳng ngoài.
Có tò mò theo xem thử, chỉ thấy một tay cầm khay, một tay cầm đũa, đang dạo ven vườn rau sườn núi ăn cơm.
Ngắm hoa, ngắm cỏ, kèm theo một miếng cơm đưa miệng, cả gương mặt tràn đầy nét thỏa mãn, như thể từng bong bóng hạnh phúc đang lăn tăn trào từ khắp !
là sinh để thuê thật!
Đám chỉ coi là giờ phút đều trở nên trầm mặc, trở về căng tin mà cảm giác giống hệt Lưu Liễu hồi sáng: hề chút tinh thần nào.
Mọi , tối qua khi việc hai tiếng xong, Niên Tự hớn hở giường tầng, trợn tròn mắt lên trần nhà, chỉ hô to cho cả thế giới là ngủ ngon tới mức nào!
vì tâm trạng quá phấn khích, khó mà bình tĩnh , nên nửa đêm bò dậy, vụng về lau dọn bàn ghế trong phòng, quét nhà, lau nhà… Sau cùng còn sợ mai mốt bạn cùng phòng đến sẽ ảnh hưởng giấc ngủ, nên tự chuyển chăn gối lên tầng .
Ký túc xá bốn , mỗi là một giường tổ hợp, thể linh hoạt điều chỉnh , đó phía để tủ ghép.
Giờ đây, ăn ngon ngủ kỹ, sức khỏe hồi phục, tinh thần tràn đầy năng lượng, vui vẻ bận rộn suốt hơn một tiếng.
Tới ba giờ sáng, chăn gối của sắp xếp gọn gàng êm ái.
Giường cứng, đệm mỏng thì ? Chính là độ mềm tối ưu giúp giấc ngủ sâu hơn!
Gối trấu kêu xào xạc, đúng chuẩn ASMR ru ngủ tự nhiên trời ban!
Ga trải giường vải bố thô thấm mồ hôi, thoáng khí còn bền, lăn lộn cả đêm chẳng cần lo lắng!
Chăn bông dày nặng đắp lên thấy an tâm vô cùng, tóm , nguyên combo chính là pháp bảo tối thượng để ru ngủ!
Sau khi rửa mặt nữa chui “thánh địa” , bao lâu, ngủ th.i.ế.p !
Sáng tỉnh dậy thì căng tin bắt đầu bữa sáng, đồng hồ thông minh thì thấy ngủ thêm hơn ba tiếng nữa…
Trời ơi! Đây chẳng giấc ngủ thần tiên thì là gì?!
Chỉ với sự thỏa mãn thôi, sáng sớm mà thấy gián, cũng thấy nó rực rỡ bảy sắc cầu vồng, huống gì là ăn dạo ngắm xuân!
…
Còn chân núi, Trương Yến Bình kể thì chỉ ngẩn ngơ sững sờ.
Biết sớm , hẳn game “Nông Trại Điền Viên”, nửa đêm gọi dậy hái trộm rau cho !
Lục Xuyên xong việc xuống, tiện tay phụ ít việc lặt vặt, liền bật :
“Vậy thì là khách hàng , quản lý nữa . Vẫn là chất lượng rau củ quan trọng nhất.”
“Ờ, đúng thế.” Trương Yến Bình cũng kéo dài giọng than một tiếng: nếu vì lý do đó thì cách áp dụng từ lâu .
Nói xong nhịn lẩm bẩm:
Thao Dang
“Thật dân câu cá cũng , nhưng thời gian việc tréo ngoe, bọn họ chờ mồi từ nửa đêm cơ, việc ảnh hưởng tới đam mê.”
“Muốn giữ họ thì c.ung cấp cả giun đất nữa, mà thì chẳng đào mấy thứ đó .”
“Giun gì cơ?” Tống Tam Thành bỗng đầu , mặt nghiêm túc :
“Dượng loại gian lận đào giun nhà nhé! Dượng dùng mồi thường thôi!”
Trương Yến Bình: …
Thật sự nên gì.
Cái cần câu mới thì đúng là đấy,
ngày nào cũng “trắng tay” bên bờ ao hoang, thật cũng quê độ lắm chứ? Không hiểu ông dượng vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết như ?
“Con gì chứ! Dượng trắng tay, dượng câu cá nhỏ, tự dượng thả thôi!”
, phóng xe máy một hai tiếng đồng hồ, đến những cái ao hoang sâu tít trong hốc hẻm, mấy dắt theo cần câu cả ngày trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người khác ít nhất cũng vớt ba năm con cá diếc, đến lượt Tống Tam Thành thì ? Ông đúng là xứng danh “Cá Chạch đại ca”, ba con cá chạch là chắc, thêm mấy con cá con chỉ bằng ngón tay út.
Câu lên còn thấy thẹn, c.uối cùng đành thả hết về ao.
Ngược , Lục Xuyên thì nghiêm túc gật đầu: “Chú câu cá là chuyện bình thường thôi mà. Con cần câu mới mua cũng cần thời gian quen đấy.”
“Phải dùng một thời gian để ‘hiểu ’, tạo cái duyên, đó câu cá mới thật sự tự nhiên, theo ý . Giai đoạn đầu câu , chả là gì hết.”
Lời thốt , đến Ngô Lan cũng nhịn liếc một cái, lén thì thầm với Tống Đàm:
“Mẹ chứ, khó trách như Tiểu Lục sách, miệng đúng là bịa chuyện.”
Còn Tống Tam Thành thì vui mừng khôn xiết!
Không ngờ, tri kỷ đời là rể quý.
Ông lập tức ghi nhớ lời : “Nói đúng lắm! Bây giờ là giai đoạn quen! Chờ quen xong, câu gì mà câu ?”
Coi ông kìa, tự tin đến phách lối!
Ngô Lan đang nhai hạt dưa, liếc ông một cái: “Vậy ông câu thử… cá mập ?”
Tống Tam Thành cũng liếc : “Cá mập cũng , nhưng đó là câu biển, mà cần câu biển thì khác…”
“Thôi đủ , đừng nữa!” Ngô Lan giơ tay chặn : “Một cái cần câu là quá đủ . Ông mà mang thêm về nữa, đem bán hết cho mà coi!”
Tống Tam Thành: …
Thôi bỏ , ông già nhà quê cả đời từng thấy biển, nhất là tạm thời đừng chuyện câu cá mập gì.
Giờ chỉ âm thầm cầu nguyện, mong cái cần câu mới ít nhiều nể mặt ông một chút, ít nhất câu lên một con cá diếc cũng ! Cá trắm cũng !
Chứ mấy ngày liền “trắng tay”, cho thối mũi.
Tống Đàm nghĩ một chút : “Cha , đừng xa đến mấy cái ao hoang đó nữa.”
Chủ yếu là xa xôi quá, đến đó nguyên ngày, còn kiên trì chuẩn đồ ăn nước uống mang theo… vất vả chi cho khổ?
“Cha cứ câu ở khúc sông nhà .”
Bãi sông Kim Hà rộng thế cơ mà, bên là đoạn khe cạn, ít qua , cũng chẳng ai tới đánh bắt cá… ít còn đáng tin hơn mấy cái ao câu đến mòn cá mỗi năm.
Cô luôn kế hoạch sắp tới:
“Sau con chuẩn sắm 2 chiếc thuyền, cha thể lái thuyền vùng nước sâu chân núi, câu cá bên bờ sông.”
“Ở đó nước chảy êm, cá chắc cũng nhiều.”
Chỉ là kế hoạch mới nảy trong đầu cô, vì cá giống mới thả sông, còn nghĩ xong nên chọn thuyền kiểu gì.
Tống Tam Thành thì mắt sáng rỡ như đèn pha.
! Câu cá ở ao hoang của ông, mà là do… ao đó vốn cá!
mà đến sông thì khác.
Khúc sông ít lui tới, thuyền bè, mấy vùng sâu hơn thì bình thường cũng xuống .
Còn cá á? Đừng đến mớ cá giống Tống Đàm mới thả đầu năm, chỉ cần nghĩ đến chuyện bao năm ai câu, ai bắt, thì chắc chắn loài nào cũng phong phú, con nào cũng to đùng.
Cái cần câu mới tinh , với bộ lưỡi câu, phao câu cũng , thả xuống nước là một ngày một xô cá chứ !
Ối dào! Nhà thích ăn cá quá to, vì mỡ quá.
Tới lúc đó, tay xách thùng đầy cá, vai đeo cần câu, lững thững từ bãi sông theo đường làng về, còn tiện giãn gân cốt một ngày lâu…
Quá hảo!
Ông thậm chí nhịn mà nôn nóng thử sức luôn: “Bao giờ mua thuyền hả con?”