Việc mua thuyền thực đơn giản.
Dù đây Tống Đàm từng nghĩ tới, nhưng giờ chỉ cần lướt một vòng trong nhóm bạn bè, tìm mấy ông chủ bán cá hỏi thăm vài nhà c.ung cấp là thể đại khái giá cả.
Chuyện gì chứ, thuyền đánh cá chuyên dụng loại cabin điện từ 15–20m², giá từ vài ngàn cho tới mấy chục ngàn đều , nhưng đợi vài ngày vì cần đặt hàng theo yêu cầu.
Còn thuyền câu cá thì…
Tống Đàm chỉ động ngón tay đặt hàng xong, một chiếc thuyền câu cá bằng chất liệu PE màu xanh lam, dài 3.2 mét. Vì sợ Tống Tam Thành chèo, nên cô thêm hẳn một cái động cơ nhỏ. Tổng cộng hết chỉ 1 ngàn rưỡi tệ.
Khuyết điểm duy nhất là… .
Xấu thực sự.
Xấu đến mức một đàn ông thô kệch như Tống Tam Thành một cái cũng thấy chói mắt: “Cái còn chẳng bằng cái thuyền gỗ năm xưa cha con từng hồi còn trẻ!”
“Thế giờ cha còn chèo thuyền ?” Tống Đàm hỏi .
Vấn đề thì Tống Tam Thành nghẹn lời. Ao nhà thì chèo tạm , dù cũng chỉ rộng .
sông Kim Hà thì khác, mênh m.ô.n.g vô tận. Muốn tìm chỗ cá cắn câu , chắc chèo tới Tết Công Gô mới tới? Gặp gió ngược thì coi như im chịu trận?
Thế là ông tỉnh táo ngay: “Vậy thôi lấy cái , nhớ gắn động cơ đó nha.”
Tấm ảnh quảng cáo do bên bán gửi tới một vòng trong nhà họ Tống, ai nấy đều khó tiếp nhận nổi cái ngoại hình đó. Lục Xuyên thậm chí còn cố tranh thủ thêm nữa:
Thao Dang
“Thật mua hẳn một cái thuyền buồm đen kiểu cổ, dù gắn động cơ thì giá cũng đến mức quá…”
“Không .” Tống Đàm giơ ngón trỏ lắc lắc: “Em xem storyboard của đạo diễn , nhiều cảnh sẽ sông. Tà áo trắng, con thuyền nhỏ, hình vẽ .”
Vậy thì…
Chắc đoàn phim sẽ đặt thuyền gỗ riêng để nhỉ?
Tống Đàm tính toán trong lòng, tính đấy: “Chờ đoàn phim xong, em sẽ mua thuyền cũ của họ.”
Nếu đoàn bán thì đó đặt cũng muộn. Vì khi đó, lá sen sẽ mọc đầy, hoa sen nở rực như , mà một chiếc thuyền PE nhựa hoắc chèo giữa cảnh đó thì thể chấp nhận nổi.
Còn hiện tại, vẫn đừng để cha cô quá đắc ý.
Dù thì kỹ thuật câu cá của ông… thật sự khá là bao.
…
Cơn mưa kéo dài suốt một tuần, đất đai ngấm nước đẫm sâu. Giờ trời nắng liên tục nhiều ngày, hoa màu núi và ngoài ruộng lớn lên như điên.
Dãy cây ăn quả trồng nối tiếp đang lượt trổ hoa theo đợt, từng hàng thùng ong đặt gọn gàng bên sườn đồi, ong mật lẫn ong vò vẽ bay tới bay lui tấp nập, vui đến chừng nào…
Tất nhiên, niềm vui nào cũng cái giá của nó.
Vì hoa nở quá nhiều, từ bay đến hai bầy ong rừng hoang dã, còn mấy con ong bắp cày các kiểu cũng bắt đầu manh nha giành tổ cướp mật, nhưng…
Đại Hùng, con ong đất lười cả năm qua chỉ lo dưỡng béo, c.uối cùng cũng đất dụng võ !
Đôi cánh nhỏ run rẩy phành phạch, dẫn đầu đám "quân mập" của , xông pha lao thẳng như xe tăng…
Nói chung, hai trận đánh liên tiếp đó đều kết thúc nhanh đến mức còn kịp phát hiện thì… chúng tan rã biến mất .
Giờ thêm hai tổ ong rừng đến, thật cũng gì đáng ngạc nhiên.
Sở dĩ là hai tổ khác là vì chúng còn kịp tiếp xúc với mấy đàn ong nhà thì … tẩn .
Đánh dữ dội lắm, nhưng nếu tranh thủ chiếm lấy cả ngọn đồi rộng rãi đầy hoa cỏ rực rỡ thế , thì thể xứng một tổ ong chí hướng chứ?
Vì hôm nay ai nấy đều bận ở vườn rau mang cây giống về nhà trồng, nên đến lúc đội bảo vệ tuần ngang qua mới phát hiện gì đó .
Ban đầu, họ còn tưởng ong nhà đánh , hoặc ong ngoài bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
ai ngờ, ong nhà thì vẫn chăm chỉ việc, chẳng bận tâm gì cả, 50 thùng ong xếp hàng chỉnh tề, ong bay tấp nập, ảnh hưởng chút nào.
Chỉ mấy tổ ong rừng , nhỏ gầy thôi mà đánh hăng thấy sợ!
Tới khi Tống Đàm đến nơi thì trận đánh gần như cao trào bùng nổ .
Nếu là cô của năm ngoái, lúc chắc giơ tay dùng linh lực điều khiển luôn . năm nay…
Cô điềm nhiên móc một cái bình xịt, bên trong pha chút rượu và mật ong của nhà, nhắm ngay đám ong đang đánh trung mà xịt “sì sì” một lượt…
Xong!
Giờ thì ong nào ong nấy đều mang mùi… mật ong pha linh khí, mùi y chang , ai còn phân là “nhà ” “nhà ”?
Một đám ong rừng thấy sự đời, bây giờ thì sấp đất hoặc bay ngơ ngác , hận thể đầu l.i.ế.m luôn đôi cánh dính đầy mật của , bao lâu Tống Đàm dụ mấy thùng ong rỗng mang theo.
Nghĩ nghĩ, cái đồi to thế chỉ mỗi hai tổ ong rừng? Thế là cô dứt khoát mang thêm hai thùng rỗng nữa để sẵn.
Mùa xuân hoa nở rực rỡ thế , mật ong nhà họ bán 1 ngàn tệ một chai… cũng nên sắp mở bán chứ nhỉ?
Kiều Kiều theo đầy tò mò, lặng lẽ học thêm kiến thức mới. Nghe Tống Đàm nhắc đến mật ong, lập tức định đầu chạy về, liền cô túm cổ áo kéo :
“Chạy cái gì đó? Chị còn xong.”
Kiều Kiều khua tay khua chân vô vọng, mới :
“Chị chẳng sắp bán mật ong ? Em mang thùng mật lên, còn thông báo cho các bạn nhỏ nữa!”
Tống Đàm: … đúng là cái đồ nôn nóng.
“Còn tới lúc , đợi đến tháng Tư hãy mật.”
Hiện tại tổng cộng nhà 50 + 1 thùng ong, một mùa đông sinh trưởng phát triển, các đàn ong đều sung sức. Đến tháng Tư, e rằng chỉ cần mở nắp bất kỳ thùng nào là cũng thể ba bốn chục cân mật.
50 thùng, tính sơ sơ cũng 1 ngàn 500 cân…
Chậc!
Chỗ ông chủ Thường chắc cũng kham nổi đơn hàng.
Dù cũng hợp tác nửa năm , tính cách ông chủ Thường cô cũng hiểu rõ, đúng kiểu “cái gì cũng gật đầu, cái gì cũng gánh vác”.
Nghĩ , cô dứt khoát bảo Kiều Kiều: “Lần livestream, em nhớ nhắc trong phòng là tháng Tư sẽ bán 500 cân mật ong.”
500 cân so với lượng fan hiện giờ thì đúng là muối bỏ bể, nhưng cái giá cao nên chắc cũng đến mức tranh cướp… ha?
Bên , ông chủ Thường nhận tin nhắn sớm liền cảm động rớt nước mắt, vì nhận , c.uối cùng thì Tống tổng cũng thật sự “ trong lòng” !
Lúc vui sướng đến phát rồ, cố gắng nhịn toe, chạy sang quán sắp khai trương bên cạnh để kiểm tra c.uối, đầu bếp với đầu bếp Tiền:
“Lát nữa rảnh thì họp một chút nhé!”
Họp? Họp gì chứ? Thực đơn sắp đổi ?
Đầu bếp Tiền âm thầm suy đoán, chuẩn đến lúc họp sẽ hỏi rõ ràng.
ông già trầm còn kiềm lòng hiếu kỳ, chứ ông chủ nông cạn thì vui như Tết, kè kè hỏi:
“Thầy Tiền, món nào mới món điểm tâm nào dùng mật ong ? Thầy tính toán thử , định giá nha!”
Đầu bếp Tiền lúc đó thật sự chỉ lật bàn, bếp của họ giờ dùng nguyên liệu nhà họ Tống, “trân phẩm” như thế , ai còn thèm mấy món điểm tâm tầm thường nữa?
Lại còn bánh ngọt từ mật ong…
Từ lúc tiệm mới mở tới giờ, chẳng ai gọi món tráng miệng cả!
Ai cũng ăn no bụng, ôm cái bụng tròn vo như quả dưa hấu ngả ghế thở, nước còn uống nổi, thì lấy bụng mà ăn thêm đồ ngọt nữa chứ?
Dù tay nghề giỏi, ngon, nhưng chất lượng nguyên liệu ở đó vẫn thua xa.