Trong lòng bếp trưởng Tiền cả vạn câu buông lời than thở, nhưng nụ của ông chủ Thường thật sự quá rạng rỡ, đến mức ông từ xuống một lượt bất ngờ hỏi:
“Bên Tống Đàm mật ong hả?”
Trời đất ạ, ông qua bên đó, cái cô họ Tống đó còn keo kiệt đến mức chẳng chịu hé răng một câu, cái gì cũng giấu, cái gì cũng chịu . Bây giờ thì ?
Chẳng c.uối cùng cũng đầu hàng bản lĩnh ngốc mà giàu của ông chủ Thường đó ?
Nghĩ đến đây, lão Tiền lập tức cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
“Chắc chắn là !” Ông chủ Thường rốt c.uộc nhịn nổi nữa, lúc toe toét hệt như đứa trẻ mới phát kẹo, giơ ngón trỏ lắc lắc: “Một ngàn cân! Hẳn một ngàn cân luôn đó!”
Trời ơi má ơi! Dù là sẽ giao từ tháng 4 đến tháng 5, nhưng điều đó cản nổi ông Thường vui mừng từ tháng 3!
Chỉ trong chốc lát, nghĩ bảy tám kiểu kế hoạch: món gì, định giá , thiết kế thực đơn thế nào…
Bếp trưởng Tiền vẫn là đầu bếp lão luyện, nhíu mày suy nghĩ một chút, lên tiếng:
“Làm đồ ngọt với mật ong, nếu nổi bật mùi vị của mật ong thì thực món thể cũng nhiều .”
“Nếu kiếm lời dài hạn hoặc kiểu nhỏ giọt đều đều, là ngâm rượu mật ong .”
“Năm nay nhà Tống Đàm còn trồng chanh, thể nước chanh mật ong. Làm rượu thì cứ hai cân mật ong cộng thêm nguyên liệu khác là thể ngâm năm cân rượu, tính cũng lời.”
Ông chủ Thường mà mắt long lanh sáng rực!
là “trong nhà già, như báu vật”! Thầy Tiền vẫn là thầy Tiền, xa trông rộng hơn nhiều!
Dù thì bán nước chanh giá cao thì dễ chửi, chứ rượu mật ong thì .
Anh bắt đầu xoa tay rục rịch, háo hức trông chờ !
…
Sáng hôm , khi tiếng xe ba bánh “brừ brừ” vang lên ngoài cổng, thì thêm một chiếc xe van dừng ngay đó.
Tống Tam Thành từ sáng sớm chạy dạo khắp nơi, thấy cỏ dại quanh ao mọc nhiều quá, liền mang ủng và liềm phát sạch đám đó.
Vừa về, gặp giao hàng!
Vừa liếc thấy chiếc thuyền nhựa xanh dương buộc đằng xe ba bánh, ông nhịn kêu lên kinh ngạc:
“Ối giời! Còn cả mái chèo cơ !”
“Có ! Đầy đủ hết!” Ông chủ giao hàng thấy ông thì hớn hở:
“Chú là chú Tống đúng ? Thật là hôm qua chiều thể giao , nhưng con gái chú bảo sông câu cá động cơ thì mới nhanh, nên mới chậm chút… Nào, thuyền để ? Mình chở thử luôn nhé?”
Vừa lôi từ gầm xe hai chiếc áo phao màu cam rực rỡ: “Lần đầu hợp tác, chỗ tặng kèm hai cái áo phao nhé, lát nữa sông, sẽ chỉ chú cách dùng!”
Tống Tam Thành mừng như mở cờ trong bụng, giờ cũng chẳng thấy cái thuyền đó nữa, trái còn thấy ông chủ chu đáo nhiệt tình, thế là buồn để tâm đến lạ bước khỏi chiếc xe van bên cạnh, đầu cưỡi xe máy dẫn đường luôn .
Chiếc xe ba bánh chở chiếc thuyền nhựa xanh loạng choạng bon bon con đường làng, cái bóng lưng mà cũng thấy vui rộn rã.
Ngô Lan theo cái bóng lưng đó, nhịn mà một câu đầy bất lực:
“… Mới gió thổi cái là mưa !”
Giờ chạy hào hứng ích gì? Lát nữa luyện quen chẳng cũng lấy cần câu ?
Ngô Lan đầu , thấy bảy từ chiếc xe van đang xuống với vẻ mặt ngơ ngác thì khóe miệng nhịn cong lên thành nụ :
“Là mấy đứa tới ca đêm đúng ? Đợi chút nha, dì gọi Kiều Kiều. Kiều Kiều ơi! Học trò của con đến !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời còn dứt, Kiều Kiều như cơn gió lao từ lầu xuống: “Con tới đây! Con tới đây! Để con dẫn các bạn nhỏ lên ký túc xá núi nha! Quy trình con quen hết !”
Hai con lớn tiếng gọi như , khiến mấy bạn trẻ mặt mũi phờ phạc bước xuống xe cũng bất giác thấy thư giãn hơn đôi chút.
Lúc , Kiều Kiều ngay mặt họ, mặt mày hớn hở: “Được ! Các bạn nhỏ đủ mặt! Để lớp trưởng dẫn nhận phòng ký túc nha!”
Trương Yến Bình từ lầu xuống mấy thanh niên bên , nhịn lắc đầu tặc lưỡi:
“Cũng may tỉnh táo, thà còn hơn ngoài việc… Nhìn mấy xem, giày vò đến mức nào kìa!”
Những đều là do lọc hồ sơ kỹ càng. Ban đầu cộng cả Niên Tự là mười , nhưng sát giờ xuất phát hai đổi nữa. Nghĩ đến sự hăng hái việc dữ dội của Niên Tự, cũng vội tuyển bù thêm.
Bảy đến hôm nay, lớn tuổi nhất là 35 tuổi, hói đầu, mới mổ cắt dày nửa năm , hiện vẫn độc .
Thân thể, tuy đến mức như “cây lau trong gió” nhưng cũng chỉ khá hơn Niên Tự một tẹo.
Còn nhỏ tuổi nhất là một cô bé 23 tuổi, mới gặp sếp biến thái sàm sỡ, nổi trận lôi đình cho đối phương trại giam. Cả công ty đó vờ vĩnh thiện, tỏ vẻ thông cảm, lãnh đạo mới thậm chí còn đặc cách cho cô… nghỉ phép lương ba tháng…
cô bé lúc , đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ m.á.u, vành mắt thâm quầng, da mặt nhăn nhúm, rõ ràng là gầy rộc và mệt mỏi trông thấy.
Nói chung, khi gửi hồ sơ ứng tuyển, đều từng trò chuyện qua với Kiều Kiều trong hậu trường, lúc vô tư thành thật quá mức, khiến vô thức tin tưởng mà trút hết tâm sự.
Dù thì khi rơi bế tắc, cũng cần một nơi để giải tỏa.
Còn Trương Yến Bình thì xưa nay những tin nhắn , nhưng vì liên quan đến tuyển dụng, nên tin nhắn phía vẫn còn đó, tiện tay liếc vài câu…
Tóm , những đến đều nỗi niềm riêng, chắc thể ở lâu, nhưng mắt ai cũng ký hợp đồng, tự tiện tiết lộ địa chỉ, nếu nghỉ việc báo nửa tháng, Trương Yến Bình chẳng lo chuyện bỏ ngang.
Người dưỡng sức thì ở đây bao ăn bao ở, kiếm chút sinh hoạt phí cơ bản, chẳng thoải mái hơn du lịch chen chúc đó đây?
Người kiếm tiền thì sắp tới vụ bắt đầu, việc đồng áng cũng nhiều, chỉ cần sức thì sợ gì kiếm tiền?
Nghĩ đến đây, nữa vuốt mái tóc dày của , sang với Tần Quân:
“Thật nếu chịu giáo viên, cố gắng ôn thi lấy biên chế, giáo viên ở vùng núi như bên , lương cơ bản cộng với trợ cấp vùng khó, mỗi tháng cũng bốn, năm ngàn đấy!”
“ mà, vẫn thông minh hơn, trực tiếp gia sư cho Kiều Kiều luôn!”
“Nói , áp lực công việc chẳng đáng là bao ?”
Tần Quân nhớ về tâm trạng của khi đầu tới nông thôn gia sư.
Nói thật thì, khi đó còn định ngó nghiêng cơ hội khác nữa kìa!
Còn bên , Ngô Lan nhắn cho Trần Nguyên, Kiều Kiều đang vui vẻ chào hỏi , mới dịu giọng bảo:
“Đợi chút nha, lên núi xa, lát nữa xe đến chở mấy đứa.”
Cô gái nhỏ nhất mắt lấp lánh, căn biệt thự rừng trúc, bỗng vươn vai hít một thật sâu, đó thở dài một tiếng:
“Không hiểu , đến đây thấy nhẹ nhõm hẳn.”
Cô nhẹ, nhưng cũng lo lắng :
“Cháu từng việc đồng áng, …”
Thao Dang
“Không hết!” Ngô Lan vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Không bắt cháu ruộng c.uốc đất , chẳng gì khó cả. Mới đầu cứ từ từ, cũng nhiều, cần vội.”
Nói liếc ngón tay thon dài của cô gái, bổ sung thêm:
“Làm ca đêm sợ đen da , lúc việc chúng cũng mang găng tay hết mà!”
Nghe , hiểu xung quanh đều bật khẽ khàng.