Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1375: Bộ phim của ba người.



Bình luận trong livestream cười cợt rôm rả, chẳng ai coi trọng chuyện kia lắm. Mà kể cả có để tâm, thì cân chuẩn từng gram trong thời đại mạng ngày nay cũng chẳng phải chuyện hiếm hoi gì.

Ngược lại, chuyện nước mướp hương lại được bàn tán cực kỳ sôi nổi, nếu không phải fan đã có nhóm riêng, thì với mức nhiệt này chắc chắn phải leo top hot search rồi.

Tống Đàm chợt nhớ đến chuyện bác sĩ Quách năm ngoái từng nhắc tới việc phát triển ngành mỹ phẩm, trong đầu lóe qua một ý nghĩ… rồi lại thôi.

Không có người!

Như bây giờ đây, 5000 phần trà ngải cứu và diếp cá cũng phải tự bọn họ đóng gói hết, vì nhóm người trong làng tay nhanh chân lẹ sau khi tuốt gần hết lá diếp cá lại đi hái trà ngải cứu tiếp.

Cũng may là năm nay chỉ trồng khoảng hai, ba trăm mẫu thôi, mà vì đất còn khá nghèo, mấy tảng đá to đã được máy xúc dọn đi, nhưng vẫn còn rất nhiều đá vụn nhỏ, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến sản lượng.

Chậm nhất là tối nay sẽ hái gần xong.

Dù sau đó có mọc tiếp thì cũng không được hái nữa, vì đến Đoan Ngọ là phải c.h.ặ.t cây ngải cứu để làm ngải nhung rồi!

Cho đến khi Tiểu Trương, shipper bên Feng Feng Express, lái xe đến, máy in hóa đơn đã phun đến nóng máy, khiến anh ta cười tít mắt: không uổng công hồi Tết tốn bao nhiêu công sức để giành được mức giá vận chuyển hỗ trợ này!

Anh ta lại nhìn đống hàng xếp trong góc: “Chỗ này đóng xong hết chưa?”

“Xong rồi.”

Kiều Kiều tay chân nhanh nhẹn lại chia thêm một bao để qua đó. Vì phí ship rẻ, lần này không cần dùng hộp giấy nữa, Tiểu Trương đóng hàng càng nhanh hơn.

Túi hàng dán hóa đơn, xong!

Có thêm anh ta, sân nhà lại càng rộn ràng tấp nập.

Sắp hết buổi phát sóng, Tống Đàm lại nhớ ra điều gì đó: “Rau trong làng chắc thu hoạch được rồi mẹ nhỉ?”

Ngô Lan nghĩ một lát: “Chắc rồi đó, mấy hôm trước nhìn đã gần được thu rồi.”

Toàn là rau ngắn ngày, để thêm vài hôm là sợ già mất.

“Được rồi ạ.” Tống Đàm gật đầu, rồi chỉ đạo Kiều Kiều: “Báo cho mấy học trò nhỏ của em biết, mai livestream bên làng sẽ mở bán rau tươi nha.”

“Vì phí vận chuyển hơi cao, nên giá cũng sẽ cao một chút. Mùi vị thì không bằng đồ nhà mình, nhưng chắc chắn ngon hơn đồ ngoài chợ.”

“Nếu các bạn nhỏ muốn mua thì có thể chọn mấy loại chịu vận chuyển tốt.”

Phần còn lại… thì để cho lão Triệu lo.

Mấy người ngồi xem livestream cả chiều, mơ màng buồn ngủ, giờ như bừng tỉnh:

[Biết mà! Chỉ cần kiên trì giữ vững trận địa là sẽ có tin vui!]

[Mua mua mua! Nhất định mua!]

Thao Dang

[Bên làng vận hành kém quá nha, livestream bên đó mà không mở sớm là tôi quên luôn rồi.]

[Đúng đó! Có bán hay không thì cũng nên bật lên phát sóng chứ!]

[Phải nói thật, bột sắn dây năm ngoái ngon thật đấy, còn không? Tôi muốn mua nữa.]

[+1 cũng muốn mua tiếp.]

[Bán những loại rau nào? Tôi háo hức không chờ nổi rồi.]

[Giá không thành vấn đề, vấn đề là số lượng phải đủ!]

[Không có cá thì tôm cũng được.]

Tống Đàm đã nói rõ hết các điểm hạn chế, Trương Yến Bình nghĩ thêm một lát, lại bổ sung:

“Ở xa quá thì đừng đặt đơn nha! Xa quá vận chuyển rau tới không còn tươi nữa, không đáng đâu. Mọi người có thể ra chợ mua cũng được.”

[Đại ca hắc đạo mà mở miệng là biết chẳng có lời gì dễ nghe cả.]

[Xa quá? Xa là bao xa? Cùng sống trên một trái đất mà, có phải tôi đang ở nước ngoài đâu mà gọi là xa?]

[Đúng vậy đó! Từ tỉnh của streamer đến chỗ tôi đi tàu cao tốc chỉ mất 4 tiếng, vậy cũng gọi là xa sao?!]

[Hahaha, tôi thật sự không xa đâu, tôi ở ngay tỉnh lỵ mà!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Trời đất, tôi ở thành phố cách tỉnh các bạn... bốn lần "gần kề" lận.]

[Mọi người bình tĩnh nào! Nghe tôi nói, rau trong làng không ngon bằng nhà thầy Kiều Kiều, không mua cũng được mà.]

[Lại nữa rồi! Rau không ngon thì đừng mua, bọn tôi không tranh giành với bạn đâu nhé?]

[Chuẩn luôn! Có giỏi thì tự nhường đấy!]

[Thầy Kiều Kiều ơi! Thêm link nữa đi! Tôi không thiếu chợ, tôi thiếu rau ngon cơ!]

[Nói thật chứ, vùng tôi hệ thống c.ung ứng rau củ làm khá tốt.]

[Ở trong livestream này càng lâu, tôi càng hiểu tại sao người giàu lại sẵn sàng chi cả ngàn tệ để ăn một bữa, vì thật sự là khác biệt!]

[Streamer ơi, trà nhà anh khi nào mới mở bán thế? Bố tôi sắp giục tôi đến c.h.ế.t rồi.]

Đủ loại bình luận tung ra loạn xạ, Trương Yến Bình nhiều lúc chỉ bắt được vài từ khóa. Lúc này anh ta liền nhanh chóng đáp lời:

“Trà à? Trà nhà mình chậm nhất là ngày mốt sẽ bắt đầu thu hoạch.”

Anh ta tính toán thời gian: “Chắc tuần sau, khoảng thứ Hai sẽ mở bán. Nhưng mà đợt đầu sản lượng không nhiều đâu, mọi người cứ canh dần nhé.”

“Nhân tiện nói thêm, năm nay livestream không bán loại trà đóng gói 1 cân nữa đâu. Chuyện này từng giải thích rồi, bị mấy ông lớn bao trọn rồi.”

“Cho nên giờ chỉ có thể bán chút hàng đóng gói nhỏ thôi, coi như là phúc lợi dành cho mọi người.”

Anh ta nói một tràng dài, nhưng điều duy nhất khiến bình luận bùng nổ lại là:

[Chỉ cần tôi cướp được hàng, thì những vấn đề anh nói chẳng còn là vấn đề nữa.]

Một câu bình luận khiến cả phòng chat như bị “đ.â.m trúng tim đen”.

Ai mà hiểu được cảm giác đó! Hồi trước 1 vạn tệ là mua được 1 cân trà, mà không mua. Giờ muốn giành một gói nhỏ thôi cũng gần như phải đánh nhau vỡ đầu! Nếu leo lên tháp phát sóng có thể giúp bắt link nhanh hơn, tin không, họ sẵn sàng leo trộm trong đêm!

Buổi livestream kết thúc trong cảm xúc phức tạp của mọi người.

[Hăm hở chờ đợi → dần dần tuyệt vọng → lại lóe lên tia hy vọng]

Trương Yến Bình thở phào: “Bao nhiêu fan thế này, mà mỗi ngày livestream vẫn vui vẻ được, e là chỉ có Kiều Kiều mới làm nổi.”

Kiều Kiều ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh ta, thì thấy Trương Yến Bình mỉm cười: “Không có gì đâu, khen em livestream giỏi đấy. Lần sau không cần nhìn bình luận đâu.”

Kiều Kiều đang nhanh tay dán miệng túi, giọng hơi bất lực, như thể đang nhìn một ông anh họ ngốc nghếch không hiểu chuyện:

“Em đang bận mà, lấy đâu ra thời gian đọc bình luận.”

Trương Yến Bình: …

Thôi bỏ đi, không chấp trẻ con.

Anh ta quay sang nói với Tiểu Trương: “Mai lại ghé nhé, nhớ mang nhiều màng xốp khí một chút.”

Rau trong làng vẫn phải đóng gói cẩn thận, cũng may hiện giờ trời vẫn chưa quá nóng, chưa cần xử lý nhiệt độ thấp.

Tiểu Trương đang có một phi vụ lớn trong tay, cười tít mắt: “Yên tâm! Mai tôi đến sớm giúp mọi người gói hàng!”

Tống Đàm lúc này lại tò mò hỏi: “Mấy ‘bảo bảo’ nhà mình, xem mắt thành công chưa thế?”

Trương Yến Bình nghĩ đến mỗi ngày đều bị Tôn Thủ Bình khủng bố tin nhắn, đắn đo một lúc rồi cẩn thận đáp:

“Cũng thành công đó, chỉ là... có vài con chó, hơi bị... quá phóng khoáng.”

Vừa dứt lời, ánh mắt cả đám người đều đổ dồn về phía anh ta.

Trương Yến Bình bất đắc dĩ: “Chó cái nhà mình được ưa chuộng mà! Mấy con ch.ó đực người ta dẫn tới đều đi... ‘cưa cẩm’, rồi thì…”

Rồi thì không còn rồi nữa, cảm giác như tất cả đều đã được thu nhận vào “hậu c.ung”. Lúc thì thủ thỉ với con này, lúc lại đi ngửi ngửi con khác, ngay cả Cẩu ca cũng sốt ruột c.h.ế.t đi được.

Đây là một bộ phim… của ba con chó.

Sau này chó mẹ mà đẻ con, theo lý mà nói thì chỉ có thể dẫn về một chú chó con thôi.

Vậy thì...

Phải chọn ai làm cha nó bây giờ?