Điều then chốt nhất là mấy vụ “gia đình ba chó” kiểu này… không hề hiếm gặp!
Nhà họ Tống có hơn chục con chó, hiếm hoi được nghỉ phép, cả bãi sông thành chỗ tung tăng nô đùa. Các “chủ chó” dắt theo cục cưng nhà mình, tận mắt chứng kiến đám chó không phân biệt đực cái lao vào làm “chó liếm”, hết ngửi rồi lại đùa giỡn…
Trong lòng thấy chua xót biết bao!
Có người muốn khuyến khích chó nhà mình “tranh đua một chút”, nhưng phải công nhận chó người ta vừa đẹp vừa có nghề, đẹp đến mức họ cũng tranh thủ sờ vài cái…
Haiz!
Nói chung, tình cảm thì đang tiến triển ổn thỏa, nhưng sau này mấy đứa chó con thì biết tính cho ai?
Giữa những người nuôi chó với nhau vốn có một quy ước ngầm: nếu chó nhà mình là chó cái, thì bên kia được chọn một con ch.ó con mang về, hoặc nhận một khoản tiền.
Tương tự, nếu nhà mình là chó đực, cũng chỉ được chọn một con đem về.
Nhưng mà… trước mắt thì sao đây? Hai chú chó "liếm chó" đến từ hai nhà khác nhau, vậy sau này biết chia sao cho phải?
Tất cả là tại năm ngoái mấy con ch.ó kia “tâm như nước lặng”, khiến Cẩu ca từng phải lên group kêu trời than đất. Ai mà ngờ những con ch.ó này lại quá xuất sắc, đến mức chính họ cũng “đổ” thật rồi.
Hiện giờ, hơn chục ông bố bà mẹ chó dắt theo cún cưng, ngày ngày canh trên đồng cỏ, không dám lơ là một giây. Sợ chỉ cần quay lưng đi là đứa con cưng lại bị người ta dắt đi làm sui mất.
Cái sự lo này… phải lấy mười cái bánh c.uộn hành mới đè được!
Mà nhắc đến bánh c.uộn hành, ai nấy lại xoa bụng… thèm thật rồi.
Nhưng thèm cũng chẳng ích gì, nhà họ Tống không bán cũng không cho. Nhà ăn trên núi mỗi ngày cá thịt đầy đủ chăm sóc họ, bọn họ cũng không dám nói lời gì quá đáng, giờ chỉ biết thở dài thườn thượt.
Từng có 5 cái bánh c.uộn hành bày ngay trước mắt… mà họ lại không biết trân trọng nhai kỹ…
Định đi năn nỉ Cẩu ca thử xem, mà đối phương còn thèm hơn cả họ, chỉ biết bất lực nhìn trời.
Thôi thì chịu!
Mọi người đành phải tạm gác chiến tranh, ngoan ngoãn dắt chó cắm chốt ở đồng cỏ.
Mà thật ra Cẩu ca không phải không có cách.
Chẳng qua là ngại đông người, chưa tiện mở lời thôi. Nhưng vừa nghe Trương Yến Bình bảo ngày mai làng sẽ bắt đầu bán rau, anh ta lập tức tỉnh như sáo:
“Tôi tôi tôi! Tôi muốn mua!”
Với quan niệm tiêu dùng của anh ta, nếu là rau nhà họ Tống thì còn đắn đo, cùng lắm chỉ dám mua vài cân để nếm thử cho biết.
Nhưng rau trong làng thì khác! Anh ta đã hỏi rồi, giá tuy cao hơn chợ, nhưng chắc chắn rẻ hơn rau nhà họ Tống, thế là hào hứng sẵn sàng xắn tay móc ví.
Sáng sớm hôm sau, khi cả đám lại lũ lượt ra đồng tìm chó nhà mình, Cẩu ca đã âm thầm lượn về phía nhà họ Tống.
Ai ngờ vừa bước vào sân, đã thấy một cô gái trẻ da ngăm ngăm, người gầy gầy đứng đó tò mò nhìn mình, khiến anh ta hơi ngẩn người.
Ngay sau đó, Tống Đàm bước ra.
Cẩu ca còn chưa kịp mở miệng hỏi khi nào rau làng mở bán, thì đã nghe cô gái kia lên tiếng:
“Cô chủ Tống, hôm nay tôi mang rau nhà tôi tới rồi, cô muốn thử không?”
Người tới chính là Điền Điềm.
Sau khi hợp đồng dâu tây chấm dứt, vì năm ngoái thật sự làm rất nhiều việc cho nhà họ Tống, nên đầu xuân năm nay cô được chuyển cho một lô giống rau đem về trồng tại nhà.
Tiền bỏ ra không ít, nhưng so với lợi ích thu về, Điền Điềm thấy hoàn toàn xứng đáng.
Cha mẹ cô ta dù trước kia có đủ kiểu không ổn, nhưng giờ sức khỏe yếu, cả nhà phải dựa vào cô, thành ra khi cô ta quyết liều một phen, hai ông bà cũng bắt đầu ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp.
Thế là, ruộng rau nhà Điền Điềm cũng được chăm sóc từng li từng tí, không kém gì hồi trồng dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm qua Tống Đàm gọi điện bảo hôm nay trong làng sẽ bắt đầu bán rau, một phần đem lên mạng, một phần để lại cho lão Triệu thu mua tập trung, cô ta liền tất tả mang rau tới ngay.
Điền Điềm từng làm trợ lý livestream trong làng, thậm chí từng phụ trách phát sóng vài lần nên cũng không lạ lẫm gì chuyện livestream nữa.
Hôm nay cô ta đến, một phần để giúp làng phát sóng, một phần là muốn tìm cách kéo gần mối quan hệ, sau này nếu tự mở tài khoản livestream, có thể được kênh của làng Vân Kiều hỗ trợ giới thiệu.
Thế nên dù có ý định bán rau trực tiếp cho lão Triệu, cô ta vẫn đến học hỏi trước.
Nhưng dù là bán online hay bán cho lão Triệu, suy cho cùng vẫn phải dựa vào chất lượng sản phẩm. Mà chất lượng này có đạt chuẩn không, trong lòng Điền Điềm cũng hơi lo lắng.
Vì thế sáng sớm hôm nay, cô ta đặc biệt buộc một sọt rau to phía sau xe máy, chỉ chờ Tống Đàm nếm thử rồi đánh giá một phen.
Tống Đàm bật cười: “Cô không đi làm nữa thì gọi tên tôi là được rồi.”
“Còn về hương vị rau ấy à, trưa để ông chú Bảy nấu thử xem sao nhé.”
“Vâng!” Điền Điềm cũng cười cảm kích.
Phải biết rằng, ngoài đám thân thích của Tống Đàm, nhà cô ta là người ngoài duy nhất đấy nhé.
Thao Dang
Không lâu sau, điện thoại của mợ Hai cũng gọi tới:
“Đàm Đàm à, cái ông họ Triệu ấy bảo hôm nay đến ruộng nhà mợ lấy rau, là do con liên hệ à?”
“Vâng.” Tống Đàm vui vẻ đáp: “Lúc trước đưa cây giống cho mọi người con có nói là sẽ có người đến thu mua, giá cũng khá cao đó ạ. Làng con cũng bán, nhưng hôm nay định bán online trước, chỗ của lão Triệu thì phải đợi nên để ông ấy thu nhà mợ trước.”
Cô nói xong lại dặn thêm:
“Nhưng mà mợ ơi, lão Triệu thu hàng rất kỹ tính, chỉ thu giống rau từ cây giống nhà con. Nếu không phải, ông ấy nếm ra được thì sau này sẽ không hợp tác nữa đâu ạ.”
“Biết rồi biết rồi!”
Nếu là cây giống thông thường thì mợ Hai còn chẳng để tâm trộn lẫn hay không, rau mà, ăn được là được.
Nhưng rau của Tống Đàm thì nhà bà ăn bao nhiêu bận rồi? Ăn một lần nhớ mãi, hương vị khác hẳn rau nhà mình trồng, phải gọi là “một trời một vực”!
Bà có lơ ngơ thế nào cũng nhận ra là không cùng loại.
Cứ mấy cây rau tự mình trồng kia, dựa vào đâu mà đòi người ta mua giá cao chứ? Người làm kinh doanh chứ có ngu đâu!
Giờ đây mợ Hai vỗ n.g.ự.c cam đoan:
“Yên tâm đi, mợ chắc chắn không làm mất mặt con đâu!”
“Con chẳng nói là sau này đến cả bò nhà mình cũng phải nhờ ông ấy thu sao? Mợ không dám vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn đâu.”
Mợ Hai hiếm khi dùng được câu thành ngữ, cảm thấy cực kỳ đắc ý, lúc này mới hài lòng dập máy.
Còn bên này, Cẩu ca rốt c.uộc cũng tìm được cơ hội ghé tới:
“Ờm… hôm nay bán những loại rau gì vậy? Để dành chút cho tôi với, lúc về mang theo.”
Tổng sản lượng rau cả làng cộng lại cũng khá lớn, Tống Đàm vì thế rất dễ dãi: “Được thôi, chỉ mình anh mua hả? Vậy để dành 200 cân cho các anh nhé?”
Xa xôi ngàn dặm mới tới được một chuyến, mà đặc sản nhà cô thì hiện giờ không có, mang chút rau về cũng coi như kỷ niệm.
Cẩu ca lập tức cười rạng rỡ: “Chờ câu này của cô mãi rồi đấy!”
“Nhưng mà 200 cân thì được gì đâu? Mỗi người 10 cân, chắc chỉ đủ vác hai củ cải! Dù sao cũng để dư ra 400 cân nhé!”
Tống Đàm nghĩ thấy cũng phải, liền thoải mái gật đầu: “Được!”
Cẩu ca cười tươi như hoa: lát nữa đi khoe công trạng liền!
Cẩu ca ra tay, là chuyện đáng tin cậy lại có mặt mũi, đảm bảo cả hội đi nghìn dặm tới đây chẳng ai cảm thấy lỗ vốn cả!