Trước cửa nhà Chu Thuận Thủy, gia đình đầu tiên bán được rau, đúng là náo nhiệt hết biết!
Đúng là rau nhà họ Tống ăn ngon, bán online cũng chạy lắm, nhưng chẳng phải là có ông chủ lớn đến bao tiêu rồi à?
Thì liên quan gì đến mấy loại rau mà bọn họ trồng?
Ờ thì… cũng không phải là không liên quan, vì mấy cây giống này là năm ngoái mùa đông, bị bí thư thôn c.h.é.m gió vẽ bánh vẽ, mỗi nhà phải cử người ra làm hai ngày công, rồi bỏ thêm 10 tệ một cây mua về trồng đó chớ.
Tuy là nhà họ Tống cũng tử tế, nói là sợ năm đầu mọi người trồng không tốt, nên đưa giống cây to khoẻ… nhưng 10 tệ một cây giống đó nha!
Hồi đó có hai nhà ký xong còn gân cổ cãi nhau, đòi lại nửa số tiền đã đóng, sống c.h.ế.t cũng không trồng nữa.
Nhà họ cũng nói thật lòng là hơi run.
Thao Dang
Nhưng cũng hết cách rồi, năm nay nhà họ Tống cần người làm việc, lỡ mà đàm phán không xong, người ta không thuê họ nữa thì không phải là lỗ nặng à?
Còn cái chuyện có người đến tận nơi thu mua rau, ôi chao, mấy lời nói suông kiểu này nghe bao nhiêu năm còn chưa đủ à?
Làng mình thì đúng là đáng tin, cấp trên cũng đàng hoàng, nhưng đi làm ăn xa nghe người ta kể, nào là bị dụ trồng cây ăn trái, nào là dụ trồng mấy thứ mới lạ, c.uối cùng đến mùa chẳng ai thu mua, còn bị ngân hàng chính sách đòi nợ nữa cơ!
Biết đi đâu mà kêu trời?
Vợ chồng Chu Thuận Thủy cũng chẳng phải hạng lanh lợi gì, cả đời chỉ từng đi xa nhất là đến Phúc Thành làm thuê. Lúc đầu họ cũng định rút lui, c.uối cùng là nghe lời con trai đang làm việc ở thành phố, nói là nhà này thầu nhiều đất thế, cần người làm, thì lúc đầu đừng nên đắc tội...
Ai ngờ đâu chứ!
Rau được trồng từ tháng Hai rét căm căm, tối nào cũng phải đắp chiếu cỏ sợ nó c.h.ế.t rét. Nhưng mà nói trồng kỳ công thì... cái giống cải trắng với củ cải này, có gì để mà kỳ công đâu?
Ai mà biết!
Trồng mới hơn một tháng thôi, ngoài chuyện đắp chiếu cỏ rồi gỡ ra hơi cực tay một chút, chứ không có gì đặc biệt hết cả! Ấy vậy mà hôm nay bán một cái thôi đã thu về hơn 4000 tệ?!
Trừ đi chi phí vẫn còn lời hơn 3000 chứ ít gì!
Tiền mà bây giờ dễ kiếm vậy hả?! Trong thời gian này vợ chồng họ còn đi làm thuê cho nhà họ Tống, cũng kiếm thêm được hơn 3000 nữa.
Lúc này, vợ chồng Chu Thuận Thủy nhìn đám hàng xóm kéo đến hỏi han, hai má cười đến tê rần cũng không kiềm lại nổi.
“Gấp cái gì mà gấp? Tiền còn chưa thấy đâu mà.” Chu Thuận Thủy gắng sức đè khóe môi đang muốn nhếch lên. “Bí thư Chúc nói là phải đợi bên kia bấm xác nhận nhận hàng, tiền mới chuyển về tài khoản.”
“Thì không phải vẫn là có tiền sao?” Mấy người hàng xóm nhao nhao: “Bí thư Chúc nhà mình tuy còn trẻ, mặt mũi non choẹt, nhưng chưa từng nói suông đâu nha.”
“Đúng đó! Cô ấy nói livestream là để bán hàng cho dân làng mình, chỉ cần mình có đồ tốt thì đều bán được. Không lẽ lại quỵt của cậu mấy đồng đó?”
“Cũng chưa chắc đâu…” Chu Thuận Thủy lau mặt một cái: “Lỡ gửi qua bên kia có cái nào bị hư, mình còn phải đền tiền đó, cái đó mình phải chịu.”
“Ới dào ôi, củ cải cải trắng thì hư kiểu gì được? Còn cố tình chọn dịch vụ vận chuyển mắc tiền ‘Feng Feng’ để đảm bảo hàng tới còn tươi đó chứ.”
“Cải này mà bán bảy tệ một cân thì tôi thật chưa từng thấy… Hôm qua còn tính c.h.ặ.t một cây về ăn thử coi sao nữa.”
“Chị ăn cái gì? Một cây mấy chục tệ, không bằng mua hai cân thịt à? Bên nhà mẹ tôi còn mớ cải năm ngoái, mai tôi c.h.ặ.t cho chị hai cây.”
“Mấy người có đăng ký bán online không? Bí thư Chúc nói ai thấy bán online phiền phức thì lát nữa có thương lái trong vùng đến tận nơi thu mua.”
“Ờ, người ta đến tận nhà thu, giá thấp chút thôi, năm đồng hoặc năm đồng rưỡi một cân ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy thì tính ra giá cả, hai bên cũng không chênh lệch lắm.”
“Tôi sao cũng được, bên nào đến lượt tôi trước thì bán bên đó.”
“Tôi muốn bán online, con gái tôi nói lần sau bán rau nhà mình, có thể cho tôi lên nói vài câu không? Nhà tôi chăm rau kỹ lắm, nếu được lên nói mấy câu, mọi người nhớ mặt tôi, lần sau có bán cái gì khác chắc cũng nhanh hơn.”
“Chắc chắn là được rồi! Hai lần livestream trước toàn là nhà họ Tống với bí thư Chúc dắt cô gái làng bên qua phát sóng. Bảo là bên mình không có ai đủ ‘mặt mũi’ để đại diện...”
“Vậy tôi cũng muốn nói vài câu, rau nhà tôi cũng không tệ đâu.”
“Mọi người có nhầm lẫn rau nhà mình với nhà khác không đó? Nếu trộn lẫn rồi, không chỉ phải bồi thường, lần sau dù là bán online hay thương lái đến tận nơi cũng không ai dám giới thiệu nhà mình nữa đâu...”
Mọi người nói chuyện sôi nổi, chỉ cần nghĩ đến mấy cây rau giống ngày trước trồng đại xuống đất mà giờ thu được ba bốn ngàn tệ, ai cũng nóng lòng muốn xông ngay đến nhà họ Tống hỏi xem đợt cây giống tiếp theo bao giờ bán.
Tháng ba tháng tư này chính là thời điểm thích hợp nhất để trồng dưa gieo đậu mà!
…
Cùng lúc đó, tại nhà họ Tống, bí thư Tiểu Chúc cũng đang suy nghĩ xem mùa tới nên trồng gì để giúp dân làng tăng thu nhập.
“Cứ phụ thuộc vào cô mãi cũng không phải cách.” Cô ta quay sang nhìn Tống Đàm, lúc này đầy tò mò hỏi: “Cô định thế nào?”
Tống Đàm nghĩ một chút, cũng chậm rãi nói: “Hiện tại tôi chỉ mới có ý tưởng sơ bộ thôi, làm được hay không còn phải xem ý kiến mọi người thế nào, mấy cái đậu đùa ăn không hết ấy, mọi người thấy sao?”
Đừng nói chứ, mọi người có mặt lúc này đều thấy khá ổn.
Thứ nhất là đậu đũa nhà họ Tống ngon. Thứ hai là rau nhà họ vốn nhiều, cách một vài bữa lại ăn một lần, thực ra cũng không thấy ngán.
Bí thư Tiểu Chúc nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu: “Được đó, cái này dễ trồng, năng suất cao, lại không kén chọn đất trồng, khá hợp. Vẫn là các cô phát giống à?”
Tống Đàm lắc đầu: “Sáng nay tôi cũng xem livestream rồi, thật ra mấy loại rau đó mọi người đều trồng được, nhưng phần lớn tính thêm phí vận chuyển là thấy không đáng nữa rồi.”
“Ví dụ như cải trắng 7 tệ một cân kia, trừ đi phí giao hàng thì cũng chỉ hơn giá thu mua bên lão Triệu có chút xíu. Cho nên tôi đang nghĩ, có thể để hợp tác xã làng mình đăng ký làm sản phẩm nông nghiệp chế biến cấp hai không?”
“Mùa hè thì mặc sức để mọi người trồng đậu đũa, thu hoạch xong, không cần nói đâu xa, dù là phơi khô hay muối chua, đều có thể bán online nhỏ giọt lâu dài.”
Như vậy cũng đỡ phải lúc nào cũng mua giống, không thể để người dân kiếm từng đồng tiền đều phụ thuộc vào người khác mãi được.
Còn việc lão Triệu thu mua rau ấy mà…
Nhà Điền Điềm thật ra rất chịu khó, luôn muốn bán rau đều đều. Nhưng cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chẳng có gì để báo đáp nhà họ Tống, vậy thì dựa vào đâu tiếp tục lấy giống mãi chứ?
Về chuyện này, ba người Yến Nhiên lại có suy nghĩ khác.
“Vậy thì phối hợp với bọn tôi làm ruộng thử nghiệm đi.”
“Từ thành quả trồng rau của dân làng cũng có thể thấy, khâu chuyển giống trồng cũng ảnh hưởng đến chất lượng rau của từng nhà.”
“Vậy thì để lại giống theo thế hệ?”
Công thức riêng của nhà họ Tống họ không thể hỏi được, nhưng làm sao để giữ được ưu thế giống đó, rồi phổ biến ra bên ngoài, mới chính là nhiệm vụ căn bản của ba sinh viên ngành nông nghiệp như họ.
“Giáo sư đã giúp bọn tôi xin được một dự án từ Phòng thí nghiệm Hậu Tắc về giống cây trồng, Tống Đàm là đối tác chung. Nhưng ba đứa bọn tôi chưa có thành tích gì, kinh phí cũng ít, không thì đã hợp tác đàng hoàng với cô rồi.”
“Mỗi năm bọn tôi sẽ chọn ra giống tốt nhất gửi cho cô. Tương ứng, bọn tôi không can thiệp vào chuyện canh tác và quy hoạch đất trồng, nhưng cần các loại dữ liệu, và phải lấy mẫu trong lúc thu hoạch.”
“Thế nào, được chứ?”