Với đề nghị này, Điền Điềm chỉ chần chừ một thoáng, rồi lập tức gật đầu không chút do dự!
Dựa núi thì núi lở, dựa người thì người chạy. Năm ngoái năm nay, cô ta vẫn mặt dày nhờ vả nhà họ Tống, nhưng không thể dựa dẫm cả đời được. Nhà cô ta chăm rau kỹ như vậy, dù chỉ là rau thường thôi thì cũng tìm được đầu ra!
Tất nhiên, nếu là vài năm trước thì cô ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện ở nhà trồng rau, không phải không muốn đi theo con đường này, mà khi đó giao thông bất tiện, không có ai đến tận nơi thu mua cả.
Cho dù có tự bán đi chăng nữa, đường xá khó khăn cũng đồng nghĩa với chi phí tăng cao. Trồng rau thì còn phụ thuộc vào ông trời, có gì gọi là tương lai?
Giờ thì khác rồi.
Cô đã từng trồng rau giống nhà Tống Đàm, hiểu được ưu thế trong đó. Dù giống có thoái hóa theo từng đời, chắc chắn vẫn có điểm khác biệt. Mà cho dù thật sự không khác gì, ba người Yến Nhiên đều là sinh viên xuất sắc, trong tay chắc chắn có nhiều giống tốt, biết đâu cũng có ưu thế khác thì sao?
Mà trong thị trường, chỉ cần một chút ưu thế thôi đã là chiến thắng rồi.
Cô ta vốn dứt khoát, từ lúc đầu mở lời xin giống đến bây giờ đồng ý hợp tác, đều thẳng thắn dứt điểm: “Tôi đồng ý!”
Cùng lúc đó, bí thư Tiểu Chúc cũng đang suy tính chuỗi giá trị của trồng đậu, càng nghĩ càng thấy khả thi.
Đậu đũa mà, cái này thì mọi vùng miền trong nước ai cũng có ấn tượng sâu sắc, mùa hè ăn không hết, một ngày ba bữa thì hai bữa rưỡi có nó rồi.
Mà đúng thật như vậy.
Vì loại này dễ trồng, năng suất cao, có thể trồng bừa bãi ven đường hay bìa ruộng. Khi hệ thống thực phẩm ở nông thôn còn chưa hoàn chỉnh, chủng loại rau trồng còn đơn điệu, thì vào mùa hè nóng bức, khắp các vùng quê chỉ có mỗi thứ này để ăn.
Ăn đến mức… phát ngán! Mặt mày còn chuyển sang màu xanh lét.
Nhưng nếu biến thành một dự án bán hàng nhỏ giọt lâu dài, thì lại có tiềm năng rất lớn.
Lúc này, Yến Nhiên cũng chen vào: “Thật ra là bọn tôi đề xuất ý tưởng này, cảm thấy có thể làm được.”
Tăng Hiểu Đông đưa ra một cái máy tính bảng: “Cô xem nè, nếu trồng đậu đũa đúng kỹ thuật, năng suất mỗi mẫu có thể đạt tới 4000 cân. Dù người trong làng có làm thêm việc khác, thì tối thiểu cũng phải được 2000 cân.”
“Hơn nữa còn có mấy loại giống theo mùa, cả mùa đông trong nhà kính cũng trồng được, nhưng chi phí quá cao, nên bọn em chưa tính vào.”
“Trước mắt chỉ nhìn vào ba mùa xuân, hạ, thu thôi.”
Thao Dang
Tề Lâm cũng bổ sung bên cạnh: “Cái này cũng được xây dựng dựa theo tình hình thực tế của làng mình.”
“Thứ nhất, giống đậu đũa có thể lấy từ nhà họ Tống, hoặc để bọn tôi phụ trách lai tạo giống tốt, nhưng cái này thì phải chờ, vì chu kỳ lai tạo giống là một quá trình thí nghiệm rất chậm. Dự đoán sẽ hơi kém một chút so với cải trắng, củ cải bây giờ, nhưng vẫn sẽ cao hơn mặt bằng chung của thị trường.”
“Còn kế hoạch lai giống, bọn tôi sẽ hợp tác với nhà Điền Điềm. Nhà cô ấy ở xa làng, địa hình và khí hậu khác biệt lớn, nhiễu số ít hơn nhiều, càng thích hợp để thử nghiệm trong các điều kiện cơ bản đại diện cho cả nước.”
Chứ nếu không thì làng này đâu thiếu đất, sao phải vất vả đi tìm nơi xa như thế?
Chẳng qua là vì làng Vân Kiều này phong cảnh hữu tình, ngay cả không khí cũng tốt hơn làng khác, đất đai khí hậu càng tuyệt vời. Ban đầu không nhận ra, nhưng ở lâu rồi thì dần dà ai cũng cảm thấy được.
Làm kế hoạch giữ giống ở đây, e là không thể kiểm nghiệm được tính phổ quát thật sự.
Còn nhà Điền Điềm thì ở xa, lại là người đáng tin, tỉ mỉ kỹ lưỡng, hơn nữa về sau có khả năng còn phải dựa vào Tống Đàm, nên chắc chắn sẽ không dễ gì làm sai cam kết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chính vì vậy, họ là đối tác hợp tác hàng đầu không thể bàn cãi.
Nhất là Điền Điềm còn rất trẻ, hoàn toàn không có rào cản gì trong việc tiếp nhận các phương pháp canh tác khoa học, lại càng dễ giao tiếp hơn.
Tề Lâm đã ở trên núi nửa năm nay, hiện giờ tính tình càng lúc càng vững vàng, hầu như không có gì khiến anh ta xao động. Lúc này, những điều khoản được anh ta liệt kê ra cũng rõ ràng gọn gàng đến lạ.
“Tiếp theo, cũng là điểm quan trọng nhất.”
“Cô chủ Tống rất tốt bụng, nhưng chỉ làm nhà từ thiện thôi thì không đủ. Một khi cô ấy đã bỏ tiền bỏ công sức giúp đỡ dân làng, thì tốt nhất mọi người cũng nên có sự đáp lại.”
“Ví dụ như khi cô ấy trả công, thì dân làng cũng nên góp sức lao động, có vậy thì mới có thể phát triển bền vững được.”
“Việc để dân làng trồng nhiều đậu đũa hơn cũng là vì điều đó.”
“Thứ nhất, đậu đũa dễ trồng, sau khi gieo xuống chỉ cần dựng giàn khi cần thiết, ngoài ra hầu như không cần chăm sóc gì nhiều. Điều này có nghĩa là họ sẽ có thêm thời gian để đến nhà cô chủ Tống làm việc.”
“Thứ hai, thời gian thu hoạch đậu đũa kéo dài, đợt sớm có thể bắt đầu từ tháng Năm, Sáu, đợt muộn thì có thể đến tận tháng Chín, Mười. Tính ra chu kỳ ra quả kéo dài từ ba đến sáu tháng, không chỉ giúp bà con có thể trồng luân phiên, mà nếu diện tích đủ rộng, sau khi sơ chế còn có thể duy trì thu nhập cho cả năm.”
“Đậu đũa khô, đậu chua, đều là những sản phẩm có thị trường lớn. Lại dễ vận chuyển và bảo quản, rất thích hợp để bán online.”
Anh ta nói đâu ra đấy, nhưng vừa dứt lời lại chẳng nghe thấy phản hồi gì, ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của bí thư Tiểu Chúc đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt ấy chuyên chú, tán thưởng, còn xen lẫn chút kinh ngạc chưa kịp nhận ra.
Khoảng cách quá gần, đến mức anh ta còn thấy rõ vài vết tàn nhang nho nhỏ trên sống mũi của đối phương.
Không biết sao, người xưa nay luôn trầm ổn như Tề Lâm, lúc này lại đột nhiên thấy mặt hơi đỏ lên.
Nhưng còn chưa kịp thấy lúng túng, đối phương đã tiện tay cầm lấy chiếc máy tính bảng trong tay anh ta, rồi quay sang cười với Tống Đàm: “Cô đúng là may mắn, kiểu nhân tài thế này nói chiêu là chiêu được liền.”
Tống Đàm cũng cười rạng rỡ: “Tất nhiên rồi! Tôi đãi ngộ đâu có tệ.”
Còn Lục Xuyên, từ nãy đến giờ vẫn yên lặng lắng nghe kế hoạch của Tống Đàm, lúc này nhìn một vòng giữa Tề Lâm và bí thư Tiểu Chúc, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Sau khi bí thư Tiểu Chúc đồng ý bản kế hoạch, lập tức dứt khoát nói: “Tôi nghĩ sắp tới dân làng chắc chắn sẽ có nhiều người đến hỏi về giống cây, nếu vậy thì bên cô làm ơn đừng vội đồng ý nhé.”
Nói phản là phản, nói không tin là không tin, giờ thấy có tiền rồi lại ùa tới.
Đó là bản tính con người, nhưng cô ta không thể chiều theo bản tính ấy. Phải đợi đến khi mọi người mong đợi nhất, mới đưa ra được kế hoạch phát triển bền vững này.
Sau khi Tống Đàm gật đầu đồng ý, cô ta lại đột nhiên quay sang Tề Lâm, như vô tình hỏi: “À, mấy người làm ở chỗ Tống Đàm có vui không? Đã nghĩ đến chuyện lập nghiệp, lập gia đình chưa?”
Tim Tề Lâm khẽ nhói, nhưng nghe cô ta hỏi là hỏi chung mọi người, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai dè còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, lại nghe bí thư Tiểu Chúc thuận miệng hỏi tiếp: “Còn anh thì sao, Tề Lâm? Nghe nói quê anh còn ông nội ở một mình đúng không? Không tính đón ông lên sống cùng à?”
“Ký túc xá mấy người chắc cũng rộng ha? Thêm một người già ở cùng chắc cũng không vấn đề gì. Trong làng còn bao nhiêu đất bỏ hoang đó, muốn trồng rau thì cứ chi tiền ra thuê.”
Cô ta làm như vô tình mà nói tiếp: “Hai năm nữa thì còn có cơ hội thuê, chứ vài năm nữa thì chưa biết sao. Lúc đó chắc tôi cũng không còn làm ở đây nữa đâu.”