Có một khoảnh khắc, Tề Lâm thật sự rung động.
Anh ta cũng không rõ là rung động bởi lời nói mập mờ của bí thư Tiểu Chúc trước mặt, hay là vì chính đề nghị mà cô ta đưa ra.
Nhưng chỉ chốc lát sau, anh ta đã nhanh chóng thu lại tâm thần, rồi nghiêm túc đáp:
“Tôi từng đề cập rồi, nhưng ông cụ không nỡ rời quê, nhất định không chịu qua.”
Thế hệ trẻ họ đã quen với chuyện bôn ba khắp nơi, theo đuổi một c.uộc sống chất lượng hơn, hoặc một tương lai xa hơn.
Nhưng với những người già sống ở thời đại trước, cái c.h.ế.t là một chuyện vừa thản nhiên, lại vừa thiêng liêng. Ít nhất, khi cảm nhận được mình đã già, thì bằng mọi giá, họ đều mong được chôn cất nơi quê nhà.
Nếu không như vậy, thì Tề Lâm cũng đã chẳng đặc biệt học thêm kiến thức nuôi bò nuôi dê, chỉ mong mang đến cho ông một sự bầu bạn và chút niềm an ủi.
Dù sao thì anh ta cũng phải tiếp tục c.uộc sống của mình, mà c.uộc sống đó không thể nằm lại nơi vùng đất cằn cỗi ấy. Anh ta không muốn tương lai rơi vào cảnh “muốn phụng dưỡng mà tiền chẳng đủ”.
Còn hiện tại...
Trên vùng đất hoang vu toàn là đất hoàng thổ đó, đã chẳng còn mấy hộ dân nữa rồi. Cho dù anh ta có ở lại, cũng khó tìm được người làm giúp, đừng nói đến chuyện canh tác.
Ba người trong nhóm đồng môn, gia cảnh nhà Yến Nhiên khá giả, được cưng chiều và hỗ trợ hết mực. Tăng Hiểu Đông sinh ra trong gia đình trung lưu, cha mẹ chỉ cần anh ta có công việc ổn định là đủ.
Chỉ riêng Tề Lâm, ông nội của anh ta thậm chí chẳng có yêu cầu gì, cả đời vất vả chỉ mong cháu không khổ nữa là được.
Tề Lâm chợt trầm lặng, sắc mặt dần buồn xuống.
Nhưng bí thư Tiểu Chúc lại mỉm cười, trên gương mặt trắng trẻo được dưỡng tốt suốt mùa đông hiện ra một nụ cười dịu dàng mà đầy quyết đoán:
“Vậy là anh chưa nói đúng cách thôi chứ gì?”
“Đây, nghe tôi này, anh gọi điện về, nói với ông rằng ở đây đã thuê sẵn một mảnh đất hoang rồi, nhưng vì công việc bận quá không có thời gian trồng, đành để cỏ mọc đầy.”
Làm nông nghiệp chuyên sâu như cô ta, tất nhiên hiểu rất rõ vùng đất hoàng thổ kia cằn cỗi tới mức nào. Thuở nhỏ xem sách giáo khoa của bà con họ hàng, còn đọc qua bài văn nói về cả nhà ba người vác đá tích phân, cực khổ khai hoang núi.
Khát vọng với đất đai đã ăn sâu vào m.á.u người nông dân, không phân vùng miền, cũng chẳng phân tuổi tác.
“Sau đó, anh nói thêm một câu, là ở đây có bao cơm ở căn tin cho người nhà, người ta ai cũng có người thân đi theo, mỗi anh là không. Nhìn người ta được lợi mà mình thì không, thấy thiệt quá trời!”
Bao cơm cho người nhà còn phải xem là cấp nào, nhưng với kiểu như Tề Lâm… đã có bí thư Tiểu Chúc mở lời, thì Tống Đàm lập tức gật đầu sảng khoái:
“Ừ, bao đó. Ăn ở căn tin như bình thường. Còn chỗ ở thì chẳng phải ký túc xá của anh còn trống à?”
Tề Lâm sững người.
Hiểu ông cụ mình tới mức nào, anh ta biết chỉ cần hai câu đó được nói ra, dù ông không tới, cũng sẽ ở nhà lẩm bẩm nhớ mãi.
Anh ta quay sang nhìn bí thư Tiểu Chúc, chỉ thấy cô ta vẫn đang nhìn mình, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười, khiến lòng anh ta như bốc cháy theo.
Một lúc sau, anh ta khẽ cúi đầu, thấp giọng hỏi:
“Vậy… nếu ông vẫn không chịu tới thì sao?”
Vốn luôn là người điềm tĩnh không lay động, nay Tề Lâm đột nhiên thay đổi, khiến hai người bạn đồng hành là Yến Nhiên và Tăng Hiểu Đông lập tức nhận ra.
Sau đó hai người huých tay, nhướng mày nháy mắt với nhau liên tục, rõ ràng cũng hiểu chuyện rồi.
Điều này khiến Tề Lâm càng thêm lúng túng.
Dù hơi lúng túng, nhưng khi mở lời, Tề Lâm vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào bí thư Tiểu Chúc mà đáp.
Thao Dang
Mà bí thư Tiểu Chúc thì hơi nhướng mày:
“Tề Lâm à, khi nói chuyện với người già ở quê, đừng né tránh chuyện sống c.h.ế.t. Họ thậm chí có thể bình thản sắp xếp hậu sự của mình, còn chủ động yêu cầu tổ chức cúng lễ đàng hoàng cơ mà.”
Chỉ cần đừng nói quá trực tiếp và khô khan là được.
Lúc mới về làng, bí thư Tiểu Chúc cũng không biết điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông nội cô ở nhà gần như chẳng nhắc đến mấy chuyện này, gia đình cũng không cần cô phải bận tâm đến. Cái nhìn của cô ta về việc tang ma vẫn còn mang nặng tính lý thuyết trong sách vở.
Nhưng sau hơn một năm ở làng, cô ta phát hiện ra rằng những người già ở đây không những bình thản bàn về chuyện hậu sự, mà còn chuẩn bị sẵn quan tài, mời “đại tiên” xem đất, cân nhắc chuyện làm lễ cúng... Đồng thời cũng có thể trò chuyện thản nhiên về mộ phần của mình.
Cho dù là gia cảnh nghèo đến đâu, thì một khi người già nhắc đến việc hậu sự, ngoài miệng có nói “người c.h.ế.t rồi thì mấy cái đó chẳng còn ý nghĩa gì”, thì trong lòng, phần lớn đều mong mình có thể ra đi một cách thể diện.
Giống như chú Trương Vượng, đều là những người mà Tống Đàm đã hứa sẽ lo hậu sự chu toàn.
Tương tự, ông nội của Tề Lâm, e rằng cũng có tâm tư tương tự.
“Hay là anh thử tính với ông một chút, nếu sống được đến 80 tuổi, vậy còn mấy năm nữa? Nếu mỗi năm được bao ăn bao ở, thì sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền?”
“Đến lúc tiết kiệm đủ rồi quay về quê cũng có một khoản kha khá, lo liệu hậu sự đàng hoàng, bảo đảm cả mấy xã lân cận chẳng có ai được thể diện như ông đâu.”
“Nếu ba chiêu này tung ra rồi mà vẫn không thuyết phục được ông, vậy thì có lẽ ông thật sự quá gắn bó với quê nhà, lúc đó không cần ép làm gì nữa.”
Khoảnh khắc ấy, tim Tề Lâm như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c.
Ngay sau đó anh ta bật dậy, vội vàng đi ra cửa: “Tôi đi gọi điện cho ông ngay đây!”
Đến lúc tay đặt lên tay nắm cửa, lại dừng bước, quay đầu hỏi:
“Cô nói xem, tôi nên chỉ ông xem mảnh đất nào thì hợp?”
Bí thư Tiểu Chúc nghĩ một chút:
“Ngay mảnh đất bên cạnh chỗ đoàn phim thuê để trồng cỏ ấy, bên đó cỏ mọc tươi tốt, nhìn một cái là biết đã bỏ hoang từ lâu. Hơn nữa vùng đất đó rộng, dễ nhìn, ông dùng điện thoại dù không rõ lắm cũng nhìn được sơ sơ.”
“Điều quan trọng nhất là, nếu ông thật sự chịu tới, thì chỗ đất đó cũng thật sự sẵn sàng cho thuê. Tổng cộng hai mẫu, một mẫu một năm 600 tệ.”
Vị chi là 1200 tệ!
Nếu ông nội anh ta chịu qua, nơi đây non xanh nước biếc, rõ ràng là tốt hơn vùng hoàng thổ khô cằn kia rất nhiều. Sống tập thể lại được ăn uống đầy đủ, biết đâu còn có thể dưỡng sinh thật sự, sống thêm được mấy năm cũng nên!
Tề Lâm mím môi, c.uối cùng nghiêm túc nói:
“Cảm ơn cô!”
Nói xong, anh ta đã như cơn gió lao vụt đi.
Mọi người nhìn theo bóng lưng anh ta, Yến Nhiên không nhịn được tặc lưỡi cảm thán:
“Có vẻ thật sự kích động rồi đó nha.”
Còn bên này, dù Tống Đàm không quá nhạy bén, cũng cảm thấy khác thường, liền kéo bí thư Tiểu Chúc qua thì thào hỏi:
“Sao vậy? Cô thích kiểu người như anh ta à?”
Bí thư Tiểu Chúc bật cười:
“Thực tế, ổn định, kiểm soát cảm xúc tốt, ai mà không thích?”
“Điều kiện cũng ổn. Mặt mũi ưa nhìn, chiều cao cũng được. Trường đại học danh tiếng, công việc rõ ràng đơn giản, không dễ dính dáng tới những mối quan hệ phức tạp nguy hiểm, cô hiểu rồi đấy, mấy người kinh doanh, làm tài chính các kiểu.”
“Hơn nữa công việc linh hoạt, dễ điều chuyển, thích nghi với các khu vực khác nhau.”
“Quan trọng nhất là, chỉ còn lại một ông nội, bản thân anh ấy lại là con nuôi, sau này có lẽ sẽ không quá kỳ vọng vào cái gọi là gia đình hoàn hảo, mà về chuyện con cái, cũng không phải gánh trên vai áp lực từ người thân hay xã hội.”
Bí thư Tiểu Chúc nói năng lưu loát, nghe chẳng giống người đang nói về người mình rung động, mà như đang khách quan đánh giá một ứng viên phỏng vấn vậy.
Nhưng Tống Đàm lại chẳng thấy gì là không ổn, chỉ mỉm cười trêu:
“Cô tính kỹ thế cơ à?”
Bí thư Tiểu Chúc bất đắc dĩ cười:
“Cũng mới nghĩ ra đó thôi. Cô biết mà, tôi cũng đến tuổi rồi. Mà muốn tiến xa hơn trong sự nghiệp, cấp trên giao thêm trọng trách, thì một gia đình ổn định cũng là một tiêu chí quan trọng để xét duyệt.”