Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1383: Đoàn phim chốt hạ.



Hôn nhân là việc kết mối lương duyên giữa hai họ.

Theo thông lệ, bí thư Tiểu Chúc nếu muốn kết hôn, phần lớn khả năng sẽ là liên hôn với người trong cùng giới chính trị. Ưu điểm là đôi bên biết giữ chừng mực, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng nhược điểm là cũng rất có khả năng hai bên khác biệt chính kiến, c.uối cùng vẫn là cô ta phải hi sinh…

Đã như vậy, chẳng bằng tự mình chọn một người phù hợp còn hơn.

Cái sự rung động thoáng qua dành cho Tề Lâm ấy, so với sự nghiệp chính trị của cô ta mà nói, chẳng đáng là gì.

Chẳng qua là gặp đúng lúc mà thôi.

Tất nhiên, nói ra như vậy thì quá tổn thương người khác, nên cô ta vẫn đủ tố chất cơ bản để không nói ra miệng. Nhưng cô ta nghĩ, Tống Đàm chắc sẽ hiểu.

Quả nhiên.

Chỉ thấy Tống Đàm suy nghĩ một chút, rồi cũng đồng tình:

“Cô chắc là không có ý định sinh con đúng không?”

Bí thư Tiểu Chúc bật cười:

“Ở độ tuổi hai ba mươi này là giai đoạn phấn đấu quan trọng nhất. Theo như kế hoạch của tôi và gia đình, tôi sẽ liên tục được điều đến các vùng nghèo khó, nông thôn miền núi. Nếu chưa lập gia đình, cấp trên vì nhiều lý do thực tế có thể sẽ cân nhắc không trao cho tôi những cơ hội tốt.”

Một khi đã về nhậm chức ở những nơi như thế, chuyện sinh con càng không thể đưa vào kế hoạch.

Chờ đến khi cô ta ngoài ba mươi, khi tiền đồ chính trị đã bắt đầu hé mở, có một gia đình ổn định, thành tích đáng tin, nếu lúc đó có con thì là hợp thời điểm. Mà không có con thì cũng chẳng sao cả.

Tống Đàm cười vui vẻ:

“Hay đấy, tôi thấy cô rất có bản lĩnh.”

Cô không phải khách sáo, mà thật sự thấy bí thư Tiểu Chúc là người có năng lực.

Ai từng làm việc ở cơ sở đều hiểu, hoàn cảnh càng khó khăn thì công việc càng khó làm.

Người dân nông thôn trong mắt số đông luôn mang hình tượng thật thà, chất phác, chăm chỉ. Nhưng đôi khi, cũng có một bộ phận rất cố chấp, chỉ chăm chăm vào cái lợi trước mắt. Bởi vì cả đời họ chỉ loanh quanh trong cái tiểu thế giới này, nên tầm nhìn cũng chỉ giới hạn trong cái thế giới nhỏ hẹp đó.

Ví dụ như mảnh đất Thạch Đầu Pha mà Tống Đàm đã thuê trồng trọt, đồi đá đó thật ra không hẳn là không có cơ hội làm giàu. Ở rìa ngoài của làng, nơi lưng chừng núi sát quốc lộ, có một hộ dân sinh sống.

Năm đó khi làm đường, chỉ cần con đường đi ngang qua vườn chè nhà họ là có thể kết nối toàn làng. Nếu người phụ trách chịu khó làm hồ sơ thêm chút, thậm chí còn có thể nối luôn với sườn núi bên kia.

Mà sườn núi ấy trải dài cả ngàn mẫu, toàn là rừng dẻ dại mọc từ những năm xa xưa. Mỗi hộ gia đình trong thôn đều được phân chia một khu riêng. Nhưng dù là dẻ cải tạo hay dẻ dại, việc thu hái đều rất cực. Nhất là dẻ dại, phải gùi từng sọt một xuống núi.

Khi thanh niên trong làng dần rời đi mưu sinh, sườn núi ấy cũng dần dần mất đi giá trị kinh tế.

Nhưng chỉ cần đỉnh núi đó thông đường, thì bất kể sau này trồng gì, người dân cũng không còn phải khổ sở cỡi xe máy, hoặc vác gùi gồng gánh đi qua con đường núi dài ngoằng nữa.

Thế nhưng nhà đó lại không chịu.

Họ đòi hỏi giá trên trời với đội thi công, khiến bên kia phải chọn đường vòng. Không chỉ mất cơ hội làm con đường ngắn nhất, mà ngay cả tiền đền bù đất cũng chẳng có.

Bao nhiêu năm trôi qua, khi mà đường bê tông liên làng đều đã dần thay bằng đường nhựa, thì họ vẫn sống như vậy.

Mấy năm trước, con cái nhà đó kết hôn, muốn xây lại nhà, mà xi măng gạch đá đều phải dùng xe cút kít đẩy từng chuyến về.

Đó chính là thực trạng thường thấy của nhiều công việc cơ sở.

Ấy vậy mà bí thư Tiểu Chúc chỉ mới đến hơn một năm, phần lớn dân làng còn dành nhiều thời gian hơn để đi làm xa, nhưng chỉ cần cô ta mở miệng nói gì, dân làng chỉ có hai kiểu: hoặc lập tức làm ngay, hoặc phân vân, hối hận, chần chừ để rồi bỏ lỡ, sau đó lại quay về làm theo.

Dù là giống rau "giá trên trời" 10 tệ một cây vào c.uối năm ngoái, hay đợt đầu xuân ký hợp đồng thuê đất bỏ hoang cho đoàn phim trồng cỏ, dưới sự thúc đẩy của bí thư Tiểu Chúc, tất cả đều suôn sẻ không vấp váp.

Hai hộ từng lật kèo không lấy cây giống, giờ vẫn đang buồn rầu ở nhà, ngoan ngoãn đợi cơ hội sang năm.

Cô ta thực sự là người có năng lực.

Bí thư Tiểu Chúc lúc này cũng ánh mắt cong cong, cười nói:

“Hồi đầu đến tìm cô, là muốn xem thử mấy thứ tốt nhà cô có tính phổ biến không, lúc đó tôi vẫn nghĩ chưa đủ toàn diện.”

“Nhưng giờ nhìn lại, không cần phải phổ biến gì hết, cô đã có thể mang lại lợi ích cho cả ngôi làng rồi.”

“Vài năm nữa, nếu cô có lòng phát triển, nhà cô thậm chí có thể trở thành thương hiệu mới của cả thành phố Vân Thành.”

Tuy nhiên, khả năng này không cao lắm. Bởi nếu Tống Đàm thật sự lấy lợi ích làm kim chỉ nam để quy hoạch, thì chỉ cần chọn một giống trong số tài nguyên hiện có, rồi trồng đồng loạt quy mô lớn, xây dựng thương hiệu, giờ đây hẳn đã nổi như cồn rồi.

Chứ đâu có cảnh phải lén lút gửi hàng như hiện tại, ngay cả địa chỉ giao hàng cũng chỉ có thể điền là trạm chuyển phát của thị trấn.

Tống Đàm cười, không trả lời trực tiếp, mà chuyển đề tài hỏi lại bí thư Tiểu Chúc:

“Đây là tâm nguyện của tôi, thực ra từ năm ngoái khi công việc và c.uộc sống đi vào ổn định là tôi đã đạt được rồi.”

“Giờ chỉ mong sau này nếu cô điều đi nơi khác, người kế nhiệm cũng phải là người đáng tin cậy.”

Nếu không thì đúng là hơi phiền toái.

Bí thư Tiểu Chúc bật cười sảng khoái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chưa đâu! Tôi còn chưa làm ra thành tích nào đáng ghi chép mà! Đây là vị trí công tác chính thức đầu tiên của tôi, tất nhiên phải nghiêm túc cắm rễ xuống đây rồi.”

“Hay là như vầy, nhà cô người từ khắp nơi đổ về, tôi có thể nhân tiện quan sát nhiều hơn, tuyển chọn kỹ càng.”

“Còn người kế nhiệm tôi sau này ấy hả… trừ khi là tên ngốc, chứ không thì chẳng ai dám gây chuyện với nhà cô, mà có là tên ngốc thật thì cũng chẳng sao, cứ dắt tới phòng khách nhà cô ngắm ảnh tường là xong.”

Hai người nhìn nhau cười, mọi điều đều hiểu mà chẳng cần nói ra.

Đúng lúc này, Lục Xuyên khẽ gõ khung cửa, chờ Tống Đàm nhìn qua mới mỉm cười nói:

“Thời gian đoàn phim đến đã được ấn định rồi, ngày 18 tháng 4.”

“Vì đây là cảnh quay bước ngoặt quan trọng, lại thêm đạo diễn hình như có tính toán gì khác, lần này người đến đông lắm, khoảng hai trăm người.”

“Bí thư Tiểu Chúc, đạo diễn hy vọng cô có thể giúp liên hệ với khách sạn trên trấn. Họ muốn bao trọn, nhưng muốn cô giúp nói vài câu để bên đó sửa sang lại hạ tầng chút.”

Dù sao thị trấn cũng chỉ có mỗi một khách sạn nhỏ, ba tầng tự xây, điều hòa toàn loại cũ kỹ từ bao nhiêu năm trước, đến bình nóng lạnh còn không chắc hoạt động được.

Nghe vậy, Bí thư Tiểu Chúc tinh thần hẳn lên:

Hai trăm người!

Nhà nghỉ của Trương Yến Bình trước đó đã chuẩn bị kha khá cho đoàn phim, có thể tiếp nhận được một nửa, phần còn lại phân về khách sạn thị trấn là vừa đủ!

Cô ta lập tức lục túi lấy chìa khóa xe:

“Lát nữa tôi sẽ tới khách sạn, tiện thể ghé qua đồn Công an thị trấn và Ủy ban luôn.”

Sau đó lại liếc nhìn Lục Xuyên, nhớ đến giá thuê phòng bên đó, liền quay sang hỏi Tống Đàm:

“Ngày 18 tháng 4, homestay của các cô có mở cửa không?”

Tống Đàm gật đầu:

“Yên tâm đi, Trương Yến Bình lo liệu mà. Thật ra họ đã định ngày 16 thử vận hành rồi.”

Tốt, tốt, tốt!

Bí thư Tiểu Chúc vui mừng rạng rỡ, rồi lại tiếc rẻ lẩm bẩm:

“Chậc! Tin tức đến muộn quá, tôi vẫn chưa kịp thông báo cho dân làng chuẩn bị trồng rau theo kế hoạch.”

Đến lúc đó e rằng chỉ kịp trồng vài loại rau ngắn ngày là cùng.

Đáng tiếc, cơ hội trời ban thế này lại để chợ rau trên trấn giành mất rồi!

Nhưng Tống Đàm thì rất thong dong:

“Sợ gì chứ, nhà ăn trên núi nhà tôi cũng sẽ thu mua rau mà.”

1358: Về nhân vật bí thư Tiểu Chúc.

Hai hôm nay thấy nhiều bạn vì một chút tình cảm của bí thư Tiểu Chúc mà cảm thấy khó chấp nhận, ban đầu tôi không định nói gì thêm, nhưng vì thấy nhiều người thực sự buồn bã nên quyết định lên tiếng đôi lời.

Ít nhất là với những độc giả đã đồng hành đến tận bây giờ, tôi không muốn các bạn thấy u sầu trong lòng. Câu chuyện tôi viết là để mang lại sự an yên và niềm vui.

Bởi vì tôi đang viết một câu chuyện cổ tích kiểu Utopia mà. Lại thêm nhiều ràng buộc về thể loại, nên các tình tiết liên quan đến chính trị trước nay đều rất đơn giản. Bí thư Tiểu Chúc giống như đại diện cho hình tượng người phụ nữ mới trong mắt mọi người.

Là hình bóng của “nữ cường” mà các bạn gửi gắm kỳ vọng, cô ấy không nên phải chịu thiệt thòi. Việc lựa chọn một người “kém hơn mình” thì khó chấp nhận, nhưng nếu chọn người “giỏi hơn”, lại có bạn sẽ bảo tôi theo motif “nữ cường, nam càng cường hơn”…

Đây đúng là một bài toán không có lời giải.

Vậy nên, tôi xin nói đôi điều về hình tượng bí thư Tiểu Chúc trong mắt tôi.

Cô ấy là một người làm chính trị đúng chuẩn và có nhiệt huyết.

Những cô gái trẻ thường hay thiên về cảm xúc, cảm thấy tình yêu và hôn nhân là điều quan trọng. Nếu vì đạt được một mục tiêu nào đó mà phải hy sinh tình cảm, thì đó là một nỗi ủy khuất rất lớn.

Nhưng trong con đường chính trị, những chuyện đó lại không đáng để cân đo.

Thường thì, không phân biệt nam nữ, chuyện tình cảm của họ c.uối cùng sẽ đi về cùng một hướng, nói khéo là “kết mối lương duyên giữa hai họ”.

Thao Dang

Đây là trạng thái căn bản nhất của hôn nhân, đã tồn tại từ thuở khai sinh chế độ hôn nhân cho đến nay.

Tôi không dám nói mình hiểu hết. Thật ra tôi cũng không hiểu rõ.

Chỉ là, trong mắt tôi, bí thư Tiểu Chúc là người có quy hoạch rõ ràng cho c.uộc đời mình. Cô ấy đã hoạch định thời gian sung sức, nhiệt huyết nhất của tuổi trẻ, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cho những toan tính chính trị từ gia tộc hoặc bản thân.

Thậm chí tầm nhìn còn dài đến mức đã chuẩn bị trước cho sự nghiệp 20 năm sắp tới, lặng lẽ đón đầu những biến động chính trường “sau khi người lớn trong nhà qua đời, toàn bộ hệ thống quan hệ có thể sụp đổ tức thì”.

Cô cũng đề phòng cả việc đường tiến thân của mình bị chặn, để có thể dùng chính mình làm bàn đạp mở đường cho gia tộc hoặc nhà chồng sau này. Những điều này tôi chỉ lướt qua, bởi nếu viết quá sâu sẽ bị lệch đề tài.

Phải biết rằng, tìm được một người để kết thân mà trong lòng không mang vướng bận, trên người không nợ nần gì, đó bản thân đã là một điều lý tưởng kiểu Utopia rồi.

Huống chi, cô ấy mới chỉ đang “chuẩn bị từ sớm, hoạch định trước”, còn chưa thật sự bước vào hôn nhân đâu.

Các bạn cảm thấy khó chịu, buồn bã cũng không cần quá lo lắng đâu. Hãy tạm gác lại những cảm xúc đó, cùng tôi theo dõi tiếp những diễn biến khác trong truyện nhé.