Ở tận biên giới xa xôi, sau bao vòng chuyển phát, c.uối cùng đám hàng cũng được chuyển đến đồn gác rồi!
“Cái gì đây?” Một đống thùng to chình ình được chuyển đến, mấy người ra nhận hàng tụ lại xem kỹ.
“Nghe nói là hậu cần tranh được cho anh em đấy, giá khuyến mãi. Chỉ là số lượng không nhiều, mỗi người chia ra chừng ba đến năm gói thôi.”
Ba đến năm gói? Là đồ ăn vặt hả?!
Cả đám tinh thần phấn chấn!
Đừng trách mấy ông đàn ông này ham ăn, thật sự là ở chỗ này mua online cũng không mua nổi gì, cửa hàng tạp hóa trong trại thì muốn gì cũng chẳng có.
Mỗi ngày vất vả lắm mới có đúng một tiếng để dùng điện thoại, mà vào web thấy món nào ưng mắt định mua, người ta còn ngọt ngào nói “cưng ơi, không bao ship đâu nha!”
Tự trả phí ship á… mở ra xem giá thì:
Thôi khỏi.
Thao Dang
Lúc này cả đám tay cầm d.a.o nhỏ, chuẩn bị rạch thùng, thì đã bị hậu cần phi tới ngăn lại:
“Xê xê xê! Đừng có mà phá đồ tốt của tôi! Đợi sắp xếp đã rồi phát!”
Chỉ vì mấy món này thôi, mà không phải vật tư thiết yếu, lại còn có thể bị cho là phóng đại công dụng, anh ta phải viết tới hai ba bản đơn xin mới được duyệt.
Nếu không phải mấy gói gia vị trứng trà hồi năm ngoái dùng quá tốt, thì khoản chi này không tài nào được phê duyệt đâu.
Tóm lại, giờ hàng đã về tay, phải lên kế hoạch phát sao cho hợp lý.
Dù là trà rau diếp cá hay trà ngải cứu, cố gắng để ai cũng có phần vậy.
Nơi này mùa đông khô và lạnh, gió thổi xuyên qua xương, mà ai cũng ở ký túc xá dưới lòng đất, trà ngải cứu thì quá đúng bài rồi.
Còn mùa khác thì sao? khô khốc, nứt nẻ, há miệng ra chẳng khác gì con trai Ngưu Ma Vương, như thể muốn phun lửa. Mà nghe nói trà rau diếp cá cũng rất hiệu quả.
Hậu cần cứ thế đẩy xe hàng từng đợt mang về, cả trại đều râm ran biết rằng sắp có đồ ngon rồi!
Rốt c.uộc là đồ ăn vặt gì vậy ta? Dù sao thì cơm canh ở đây cũng không tệ, ai nấy đều tập luyện ra dáng hẳn hoi.
Chỉ là…
Thèm mà không có để ăn, thì đương nhiên vẫn thấy thèm thuồng rồi.
Và sau hai ba ngày tin tức lan rộng, c.uối cùng!
Mọi người xếp hàng nhận hàng, vui mừng như Tết!
Khoảnh khắc bóc hàng về ký túc xá đầu tiên: ??? Tôi nhận nhầm hàng à?
Ngay sau đó: …Cái thứ gì đây hả?!
Lúc này, Trạm Minh trong ký túc xá nhìn chằm chằm món đồ trên tay, hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Anh ta đã đến đây được một năm rồi.
Trước khi nhập ngũ, anh ta là một sinh viên vui vẻ suốt ngày nằm ký túc xá chơi game, ăn snack, uống coca, học cao đẳng được hai năm, cơ thể mập mạp trắng trẻo y như bánh bao.
Nói không đến mức béo phì, nhưng người nhà nhìn là biết vậy là không được.
Dù là đại học, bây giờ kiếm việc khó vô cùng, nói chi đến cao đẳng, sẽ còn khó hơn nữa, thế là cha mẹ xúi giục đăng ký đi lính.
Đi lính tốt mà!
Từ khi bị phân đến đây, một năm trời, chưa từng mua được cái gì ở tạp hóa, lần gần nhất được ăn snack là Trung thu năm ngoái, bạn cùng đơn vị chia cho anh ta một gói cổ vịt khô.
Thật sự, khi đó anh ta mút từng khớp xương, cảm giác như không có món nào trên đời ngon hơn được nữa.
Mà giờ đây, sau bao ngày mong mỏi, đến mức nằm mơ cũng chảy nước miếng ướt cả gối, phát cho lại là hai gói trà.
Mà còn không phải trà bình thường!
Cái gọi là trà rau diếp cá và trà ngải cứu, nghe tên là thấy tà môn, người bình thường ai mà uống mấy thứ đó?!
Cả đám cầm hai gói trà, ngồi ngây ra trong ký túc xá, không ai thốt được lời nào.
Nhưng… đã gọi là hậu cần nói là đồ tốt, thì uống chứ biết làm sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người người thì đun nước, người thì pha trà.
Chỉ có Trạm Minh nhìn chằm chằm gói trà ngải cứu trong tay, túm lấy một nhúm, ngắm nghía tới lui rồi nói: “Cái này ở quê tôi toàn dùng để ngâm chân thôi mà…”
Vừa nói xong liền ném cả vốc lớn vào thau: “Đúng lúc nước vừa đun xong, tôi mang đi ngâm chân cái, tối nay lại trực đêm nữa.”
Bạn cùng phòng nhắc: “Đeo lưới chống muỗi vào nhé, dạo này thời tiết quái lắm, mới tháng 4 mà muỗi với côn trùng đã nhiều như vậy rồi.”
“Mấy hôm trước không phải ấm lên à? Lại thêm một trận mưa, mấy cái đầm lầy nhỏ quanh đây toàn muỗi… Tháng 6 tới chắc còn kh.i.ế.p hơn!”
Mọi người vừa than thở, vừa nhìn Trạm Minh đổ nước sôi ào ào vào thau, thì có người đột ngột nhắc: “Trưởng ban tới rồi!”
“Vãi!!!”
Cả đám c.uống c.uồng ôm ghế nhỏ chạy đi, người dọn đồ dọn đồ, chỉ có Trạm Minh thì đơ người, vì rõ ràng hậu cần đã căn dặn kỹ càng là để uống mà!
Anh ta ngó quanh, không kịp nghĩ nhiều, ôm thau nước chui tuốt vô nhà vệ sinh.
Cửa vừa đóng lại, mùi ngải cứu nồng nặc theo hơi nước bốc lên, Trạm Minh vội vàng chế thêm nước lạnh, nước trong thau chuyển thành màu vàng đậm ngả nâu.
Chỉ chốc lát sau, trưởng ban vào kiểm tra, Trạm Minh đã nhanh nhẹn cởi áo, cầm khăn lông lau người bằng nước nóng trong thau, bên trong vang lên tiếng nước lách tách.
Trưởng ban cũng không thấy gì bất thường, chỉ tùy tiện liếc qua rồi dặn dò:
“Hậu cần nói đúng đấy, trà này là đồ tốt, mất bao công mới được người ta chịu bán, các cậu uống thì đừng lãng phí nhé.”
“Vâng, nhất định không lãng phí.”
Mọi người nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh, không khỏi lo giùm Trạm Minh.
Chờ khi trưởng ban đi rồi, nước trong thau cũng bị lau lên người không biết mấy lượt, Trạm Minh toàn thân bốc mùi ngải cứu bước ra, mặt mũi rầu rĩ không nói nổi thành lời:
“Tôi bị ngâm tới rút xương luôn rồi…”
“Đừng ra ngoài, đừng ra ngoài!”
Cả đám vội vàng kéo anh ta chui lại vào chăn:
“Cậu cứ nằm đó đi, chờ tới ca trực đêm rồi ra là chẳng ai để ý đâu.”
Gió đêm thổi qua, mồ hôi toát ra thêm chút nữa, quay về tắm lại lần nữa, thế là ổn!
Có điều, nói gì thì nói:
“Phần còn lại không thể xài kiểu đó nữa nhé, pha trà thì pha ít thôi, không thì cả bọn uống còn chưa xong, cậu đã hết sạch, trưởng ban tinh thế cơ mà, đảm bảo biết cậu xài vào đâu ngay.”
Trạm Minh muốn khóc mà không có nước mắt.
Dù ban đầu hơi nông nổi, nhưng lúc đến ca trực, anh ta vẫn đàng hoàng chỉnh tề mặc đủ đồ bảo hộ, nhất là ở chốt gác có đèn, đêm xuống là lúc muỗi với côn trùng xuất hiện nhiều nhất, khẩu trang chống muỗi nhớ phải đeo!
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, đến khi người trực ca sau đến đổi, Trạm Minh nhìn thấy đối phương cũng trang bị kín mít, không khỏi cười nói:
“Không cần đeo khẩu trang đâu, tôi đứng đây hai tiếng, trong chốt gác không có con muỗi nào, côn trùng cũng biến sạch.”
Gì vậy? Gần đây muỗi thấy trời lạnh quá nên lặn luôn rồi à?
Người kia bán tín bán nghi: “Thật á?”
Rồi khịt khịt mũi:
“Cậu uống trà ngải cứu không ít nhỉ, người cậu toàn mùi ấy luôn, cảm giác như ở nhà ăn Tết Đoan Ngọ vậy.”
Trời đất, nhắc tới Đoan Ngọ, anh ta lại nhớ tới bánh ú, Trạm Minh cũng không kìm được nghiêng người, rướn mũi ngửi thử:
“Cậu còn ngửi ra mùi được hả?”
Thế thì đúng là ngâm thấu tận xương thật rồi!
Trạm Minh thấy hơi chột dạ, về rửa mặt thay đồ, đến khi hết mùi mới dám chui lại vào chăn.
Nhưng mà, lúc nãy vừa tắm xong chui vào nằm, nên chăn cũng thoang thoảng mùi ngải cứu.
Không sao cả, cả ký túc xá hôm nay ai cũng pha trà này mà, có mùi cũng chẳng có gì lạ.
Đêm nay trực mà không bị côn trùng quấy rối, xem như thoải mái nhẹ nhàng, Trạm Minh ngủ một giấc ngon lành.