Trong lúc nói chuyện, Kiều Kiều đã cắt nốt hai quả bí ngô còn lại trong sọt.
Nhìn về phía chuồng heo, cậu có chút tiếc nuối nói:
"Ban đầu tôi muốn mời các bạn nhỏ đến xem lúc làm t.hịt heo, nhưng chị nói cảnh đó quá m.á.u me, có thể làm cácbạn nhỏ hoảng sợ. Thế nên thôi vậy."
Thực ra là do t.hịt heo quá ít, không đủ để chia.
[Đang hấp hối bỗng giật mình ngồi bật dậy, nghe nói có món làm t.hịt heo – Tôi chọn con đen!]
[Tôi chọn con trắng, con béo nhất ấy! Tôi thích tóp mỡ!]
[Streamer ơi, tôi không kén chọn, con nào cũng được!]
[Tôi là học sinh lưu ban, năm nay đã hơn ba mươi tuổi rồi, không sợ m.á.u me đâu!]
[M.á.u me gì chứ? Tôi không sợ! Streamer ơi, tôi còn lớn lên cùng phim Hoàng Miêu Lam Thố nữa mà!]
[Sợ hãi là gì? Không giấu gì Streamer, tôi trời sinh thần kinh thô, chẳng bao giờ biết sợ là gì cả!]
[Mấy con heo tội nghiệp quá, hoàn toàn không biết số phận của mình... Streamer ơi, để tôi làm thay đi, tôi biết tụng kinh, có thể vừa ăn vừa khóc mà tụng…]
Nếu nói lúc trước mọi người còn có thể lý trí khi thấy bí ngô, thì giờ đây, khi nghe đến làm t.hịt heo, cả phòng livestream đều sôi sục như muốn nằm ra đất lăn lộn.
Làm t.hịt heo đó nha!
Nồi to bốc hơi nghi ngút, củi cháy rừng rực, xung quanh là sương giá tuyết trắng, hơi thở hóa thành khói… Nhưng trên hết, là những tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp sân.
Trong chậu lớn sẽ có tiết heo dần đông lại, đầu bếp béo ú cầm xẻng lớn đảo tóp mỡ cháy xèo xèo trong chảo, còn trong chiếc nồi gang to, sườn hầm dưa cải bốc hơi nghi ngút, bên dưới hơi nước là một nồi lẩu hỗn hợp sôi ùng ục…
Còn đám người từ phương xa như họ thì sẽ không có tiền đồ mà xoa xoa hai tay, ngồi xổm bên bếp lửa, vừa co ro sưởi ấm, vừa nuốt nước bọt chờ đợi, trong lòng âm thầm tính toán nên ăn món nào trước.
Húp!
Húp húp!
Húp húp húp!
Thế nhưng, mặc kệ đám người trong phòng livestream thèm thuồng đến thế nào, vị Streamer lương thiện nhưng chỉ biết "gây thèm mà không kết thúc" kia vẫn thản nhiên xách giá đỡ bằng một tay, xách sọt bằng tay kia, vui vẻ chào Đại Vương rồi tung tăng xuống núi.
Vừa đi vừa dí sát mặt vào camera, than thở:
"Sao vẫn chưa đủ hai tiếng nhỉ…"
…
Thế nhưng, khi Kiều Kiều vui vẻ xuống núi trở về sân nhà, cậu lại phát hiện nơi đây yên tĩnh lạ thường, gần như chẳng có ai.
"Ủa? Người đâu cả rồi?"
Cậu đang định vào nhà xem thử thì thấy Tống Đàm đang cắn một quả đào xanh mọng nước đi ra, trong lòng còn ôm một cái máy làm bằng thép không gỉ trông kỳ quái.
Sau khi đặt máy sang một bên, mọi người mới phát hiện đó có vẻ là một cái máy chưng cất, chẳng có gì đáng chú ý cả. Toàn bộ sự chú ý của họ lúc này đều dồn lên miệng cô ấy.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, Tống Đàm lạnh lùng tàn nhẫn cắn mạnh vào chóp quả đào, giống như đang cắn trúng trái tim mong manh của cả phòng livestream!
Không phải là xao xuyến, mà là tan nát cõi lòng!
Còn có cả sự đố kỵ nữa!
[A a a đào Vân Kiều đã hết hàng từ lâu rồi, tại sao cô ấy vẫn còn để ăn vậy chứ!]
[Đúng đó! Tại sao?! Huhu, có biết bọn tôi thèm lắm không?]
[Tôi không quan tâm! Lại có đào rồi đúng không? Lên kệ, lên kệ, lên kệ ngay!!!]
Nhưng Tống Đàm chẳng hề quan tâm đến nỗi đau của mọi người, cô rắc rắc cắn hết nửa quả đào, rồi quay sang hỏi:
"Đủ thời gian chưa?"
Kiều Kiều lắc đầu: "Chưa."
Tống Đàm ủ rũ: "Vậy ký hợp đồng này đúng là vất vả ghê."
[Đáng ghét! Vất vả chỗ nào chứ! Đây chẳng phải là thời lượng phát trực tiếp tối thiểu sao?]
[Chỉ cần cô siêng năng một chút, mỗi ngày phát sóng một tiếng là đủ gom thời gian rồi còn gì!]
[Đúng vậy! Mỗi lần có livestream là bọn tôi đều phải quỳ xuống cầu xin, rốt cuộc cô có để bọn tôi trong lòng không hả?!]
[Tôi không quan tâm! Đào của tôi!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
[Tôi cũng muốn ăn đào a a a a!]
[Ai khổ bằng tôi, từng có một kho hàng đầy ắp trước mắt, thế mà tôi lại không trân trọng, chỉ lo cãi nhau với người ta…]
[Đúng đó, nói mấy người fan của Tiểu Giang Streamer đó! Cãi thắng rồi, nhưng cuối cùng đào cũng chỉ còn lại một thùng thôi.]
Kiều Kiều lắc lắc đầu: "Không vất vả đâu, các bạn nhỏ ngoan lắm. Chị ơi, em cũng muốn ăn đào."
"Đi lấy đi, mấy trái đào lần trước chưa hái hết trên núi giờ cũng chín thêm rồi. Vừa mới hái về xong, rửa sạch hết để trong giỏ đó."
Lần trước hái đào, mấy trái còn xanh hoặc quá nhỏ được để lại trên cây, giờ cũng dần dần chín. Hôm nay lên núi dạo một vòng, không ngờ lại hái được hơn hai chục quả, vừa vặn đủ cho cả nhà ăn, vị ngọt thơm tuyệt vời.
Kiều Kiều còn chưa kịp vào nhà, đã nghe Tống Đàm dặn thêm:
"À đúng rồi, bọn họ đang đào hầm ủ rượu ngoài sân sau, em có muốn đặt điện thoại ở đó để livestream không?"
Đào hầm ủ rượu?!
Oa, đây là kiến thức mới mà Kiều Kiều chưa từng học qua!
Cậu lập tức đặt cái sọt xuống một bên, xách ngay giá đỡ điện thoại chạy đi.
Để lại đám bình luận đang khóc lóc thảm thiết.
[Đào của tôi! Đào của tôi!]
Sân sau đúng là đang đào hầm ủ rượu... Mà nói cho chính xác, cũng chẳng phải hầm rượu gì, chỉ đơn giản là đem chum chôn xuống đất thôi.
Rượu này đã ủ được một tháng rồi, suýt nữa thì ông chú Bảy lại quên béng mất. Vừa trò chuyện với mọi người xong, ông vội vàng gọi cả đám ra đào lên xem thử.
Đây là rượu cao lương mới nấu từ mẻ hạt mới đập đấy!
Thế là khỏi nói, đừng nói Tống Tam Thành hào hứng bừng bừng, ngay cả Tống Hữu Đức cũng ném luôn cái chiếu đang đan dở, lon ton chạy tới xem.
Còn có ông ngoại Ngô Kiến Quốc, ông cũng ngồi không yên, nhất quyết bắt bà ngoại đẩy xe ra sân, làm bà cụ tức đến mức đến khi Kiều Kiều chạy tới vẫn còn lầm bầm:
"Rượu có gì hay ho mà xem? Cản trở tôi kiếm tiền..."
Kiều Kiều đặt giá đỡ sang một bên, nhanh chóng chen vào hóng:
"Đào lên chưa ạ?"
"Sắp rồi, sắp rồi."
Ông chú Bảy quẹt mồ hôi, chỉ huy hai lao động chính là Tống Tam Thành và Tăng Hiểu Đông:
"Nâng lên, nâng lên, cao thêm chút... Để sang bên này... Ây da, từ từ, từ từ..."
Trong phòng livestream, khán giả chỉ thấy cả đám người bu quanh một chỗ, gáy ai nấy rõ mồn một, nhưng hầm rượu đâu thì không thấy, tức đến nỗi gào thét.
[Hầm rượu đâu, cho xem đi chứ!]
[Mấy người phía trước né ra! Né ra!]
[A a a a a! Xin hỏi đặt giá đỡ trước mặt người khác có bị coi là phạm tội không?!]
[Đáng ghét! Góc quay thế này là để ngắm gáy chứ đâu phải xem hầm rượu!]
Cũng may không lâu sau đó, cả đám người đồng loạt hô vang một tiếng, rồi như có sự ăn ý, họ lập tức tản ra, để lộ một cái chum lớn, dáng vẻ bình thường chẳng có gì đặc biệt, đang được mọi người khiêng lên, cẩn thận đặt xuống đất.
Cái chum này được bịt kín vô cùng chắc chắn, ông chú Bảy loay hoay một lúc mới gỡ ra được.
Khoảnh khắc chum mở ra, tất cả đàn ông có mặt đồng loạt hít sâu một hơi, sau đó lộ ra vẻ mặt say mê.
Còn bà ngoại và Ngô Lan: …
Thao Dang
Hai bà đồng thời ngửa đầu ra sau, rồi nhăn mặt:
"Sao mà nồng dữ vậy..."
Nhưng rồi lại hít thêm cái nữa:
"Mà thơm đấy chứ... Có mùi lúa mì... Còn hơi ngọt ngọt..."
Đến đây thì hết bình luận, dù sao hai bà cũng không uống rượu.
Còn đám đàn ông bên cạnh, đã sắp không nhịn nổi nữa rồi!
Vẫn là ông chú Bảy giữ được bình tĩnh nhất, thấy cao lương bên trong đã mềm ra, ông liền bốc một nhúm lên bóp thử, nước lập tức rỉ ra.
Lúc này, vẻ mặt nghiêm nghị của ông bỗng chốc vỡ vụn, thay vào đó là niềm vui sướng không kìm nén được. Ông run giọng hét lên:
"Tống Đàm! Tống Đàm! Cái nồi chưng cất rượu mà ta bảo con mua đâu, mau lấy ra ngay!"