Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 636: Đứa trẻ quậy phá.



Mặt trời đã lặn nhưng trời vẫn chưa tối hẳn. Ánh hoàng hôn kết thành một dải màu xanh tím rực rỡ, từ phía xa xa nơi rặng núi có thể lờ mờ nhìn thấy bóng chiều tà buông xuống.

Nhưng tất cả khung cảnh ấy cũng không thể sánh bằng chiếc xe ba bánh trước sân kia, một chiếc xe khiến người ta không thể rời mắt.

Dù sao thì hoàng hôn cũng chẳng thể chạm vào được, còn chiếc xe ba bánh kia lại có thể sờ tận tay.

À không, với mấy người đang xem livestream thì chiếc xe ba bánh này cũng chẳng thể nào chạm vào được.

Nhưng điều đó chẳng hề ngăn cản được họ hò hét:

[A a a a a tôi vừa nhìn thấy gì thế này, cái xe dễ thương quá đi mất!]

[Streamer ơi, tôi ra lệnh cho anh! Cái xe ba bánh này nhất định phải có link mua hàng nhé!]

[Sao lại có cái xe nhỏ xinh dễ thương thế này cơ chứ!!!]

[Xin link, xin link đi!]

Thao Dang

[Nói thật lòng, chiếc xe ba bánh này trúng ngay tim tôi rồi]

[Ngồi chờ xem ai trả giá rẻ nhất trên Pinduoduo đây]

[Không chờ nổi nữa, tôi muốn mua ngay bây giờ cơ!!!]

Tề Lâm chỉnh lại góc máy rồi dựng giá đỡ lên, sau đó cũng đứng nhìn Kiều Kiều vui vẻ đạp xe vòng vòng, khuôn mặt bất giác trở nên dịu dàng.

Anh ta nghĩ, hồi đó mình đồng ý học ngành nông nghiệp một cách sảng khoái như vậy, chắc không chỉ đơn giản là để ở bên ông nội, mà là vì bản thân anh ta cũng thật sự yêu thích điều đó.

Chỉ có nơi thôn quê yên bình này mới mang lại niềm vui chất phác như vậy.

Nhưng khoảnh khắc sau, sự chất phác ấy bỗng tan biến sạch sẽ.

Chỉ nghe thấy từ đằng xa truyền tới tiếng gào khóc của trẻ con, y hệt kiểu quấy rối mà chẳng có lấy một giọt nước mắt của mấy đứa nhóc hay ăn vạ.

Đến mức Kiều Kiều cũng phải dừng xe lại, ngó về phía con đường nhỏ bên kia.

"À, em biết rồi." Cậu chợt nhớ ra: "Là cháu trai của ông nội Lý mà."

[Gì gì vậy? Sao hình như có tiếng trẻ con khóc nhỉ]

[Tôi có kinh nghiệm đây! Chắc chắn là kiểu khóc hờ hờ mà chẳng có lấy một giọt nước mắt ấy]

[Lại ký ức đáng sợ về mấy đứa trẻ quấy khóc trên tàu cao tốc à]

[Là mấy đứa nhóc quậy phá ở quê chứ gì? Còn chưa thấy người mà tiếng đã vọng tới rõ ràng thế kia rồi]

[Đừng có mà cái gì cũng đổ cho trẻ quê nhé! Ở thành phố mới nhiều đứa nhóc quậy lắm ấy]

[Ở quê giờ còn được mấy đứa nhỏ đâu]

[Đánh nhau đi, đánh nhau đi]

[Tôi thì không giống mọi người đâu, tôi chỉ muốn hóng chuyện thôi]

[Tôi không mê hóng hớt, tôi chỉ tò mò thôi]

[Tôi chẳng tò mò đâu, tôi chỉ muốn xem bên đó có phong cảnh gì đẹp không thôi]

Ngay lúc này, Kiều Kiều bỗng thở dài:

"Em không thích Lý Hạo Hiên... Nó đáng ghét lắm, nó còn đánh Đại Hoàng nữa."

Đại Hoàng là con bò vàng già của ông lão Lý. Nó đã sống mười mấy năm mà chẳng có tên, mãi tới khi bị Kiều Kiều đặt cho cái tên này.

Tống Đàm cũng nhíu mày: "Nó đánh Đại Hoàng hả?!"

"Đúng vậy ạ!" Kiều Kiều thấy chị mình cũng đồng lòng ghét bỏ thì càng thêm bất mãn:

"Sáng nay lúc em chạy xe thấy nó, Đại Hoàng đang nằm cạnh ao nghỉ ngơi, thằng nhóc đó muốn leo lên người nó, Đại Hoàng không chịu, thế là nó liền lấy cây chọc vào mũi Đại Hoàng..."

Nói đến đây, cậu càng thêm tức giận: "Nó xấu lắm! Ông nội Lý nói Đại Hoàng già lắm rồi, cả đời làm bao nhiêu việc, mình phải biết kính già yêu trẻ!"

[Cái gì cơ?!] Mấy người từng xem qua Đại Hoàng trên livestream cũng sôi sùng sục lên.

[Đại Hoàng đúng là con bò già thật rồi, trẻ con nghịch ngợm chẳng biết nương tay đâu]

[Thằng nhóc đó không sợ Đại Hoàng nổi điên lên chắc]

[Cũng chẳng thể trách đứa nhỏ được, là do cha mẹ nó không dạy đàng hoàng thôi]

[Mấy người đang mắng gì thế? Trẻ con thì biết cái gì đâu]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chẳng ai biết rằng, lúc này ông lão Lý cũng đang khổ sở vì thằng nhóc ấy đây.

Đang là kỳ nghỉ hè nên ruộng lúa chẳng có gì để xem, nhưng Tống Đàm cũng chẳng để ông lão Lý đến xem lúa không công. Ngoài việc chia gạo, dầu ăn cho nhà ông, cô còn đặc biệt chia thêm cho ông 50 cân gạo mới thu hoạch trong năm nay...

Nói thế nào nhỉ, thơm cực kỳ luôn ấy!

Ông lão Lý tự mình còn tiếc chẳng dám ăn, liền gọi điện kêu con trai về.

Kết quả là con trai thì không về, mà lại gửi thằng cháu nội về.

Ông lão Lý cũng lo lắm, giờ nuôi con nít đâu phải dễ, nào là lớp học năng khiếu, nào là kèm làm bài tập, còn đủ thứ khác. Ông ấy thì cả chữ bẻ đôi cũng không biết, có tài cán gì mà dạy dỗ đây?

Ai ngờ thằng cháu còn dễ nuôi hơn cả con nít ở quê. Cha nó gửi nó qua đây, ngoài hai quyển bài tập thì còn kèm thêm một cái điện thoại cũ.

Thằng nhỏ ngày nào cũng ôm điện thoại chơi game, miệng thì chửi bới đủ thứ từ ngữ kỳ cục, thêm nồi cơm nóng hổi thơm phức nữa thì nó khỏi bước ra khỏi cửa luôn.

Phải công nhận là ông lão Lý không phải kiểu ông nội cưng cháu quá mức mà không dám la rầy.

Nhìn thấy thằng nhỏ ngồi cong lưng thành hình chữ "C", mắt thì dán sát vô màn hình mà cũng không buông điện thoại ra, ông lo lắm.

Mấy lần khuyên can mà thằng nhỏ cứ coi như gió thoảng bên tai, ổng đành thò tay giật cái điện thoại lại.

Ai ngờ thằng quỷ nhỏ đó nổi đóa lên, lăn lộn dưới đất vừa khóc vừa la, quay đầu lại còn gọi điện méc mẹ nó rằng ông nội đánh nó nữa chứ.

Thôi xong, cha nó thì cưng con thôi rồi.

Mẹ nó nói năng móc mỉa, cha nó cũng chẳng mở miệng bênh vực ông. Ông lão Lý bực tới nghẹn họng, không thèm đôi co nữa. Vậy mà thằng nhỏ Lý Hạo Hiên lại càng ngày càng lấn tới.

Con trai thì gọi video qua trách móc ông:

"…Trẻ con mà suốt ngày dán mắt vô điện thoại thì hư mắt hết. Cha đừng có cưng nó quá, kêu nó ra ngoài chạy nhảy tí đi… Về quê thì phải năng động lên chứ…”

Thế là, ông lão Lý nghĩ ra chiêu lấy cơm nóng làm mồi nhử, rốt cuộc cũng dụ được thằng nhỏ ra khỏi cửa.

Nhưng thà nó ở trong nhà còn hơn!

Vừa ra tới ngoài sân, nó đã tính nhảy xuống ruộng lúa, bị ông lão Lý chặn lại mắng cho một trận. Ai ngờ nó quay đầu bốc hai cục bùn chọi vô người ông.

Rồi nó còn cầm cây tre mà phang Đại Hoàng nữa chứ.

Con Đại Hoàng này ở với ông lão Lý cũng cả chục năm rồi, chẳng còn sống bao lâu nữa. Nó hiền khô, cả đời làm việc chăm chỉ mà giờ bị đánh cũng không phản kháng.

Cây tre quất cái "chát chát", Đại Hoàng thì kêu "moo moo" mà né, ông lão Lý xót ơi là xót.

Khó khăn lắm mới kéo thằng nhỏ ra khỏi con bò già, sáng hôm sau nó lại đòi xe đạp của Kiều Kiều.

Mệt cả ngày rồi, vậy mà thằng quỷ con nhất quyết không chịu thôi, ông lão Lý sơ hở một cái là nó lao thẳng về phía Kiều Kiều.

Giờ thì khỏi nói, nó đang khóc ré um sùm kìa.

"Con không chịu! Con không chịu! Cái xe đó là của con! Ông già c.h.ế.t tiệt, ông phải mua cho con chứ!"

"Cha con nói rồi, ông là ông nội của con, sau này đồ của ông cũng là của con hết, ông phải mua cho con chứ!"

"Con muốn cái xe đó! Con muốn cái xe đó. Ông đi chỗ khác đi!"

"Bốp!"

"Bịch!"

"Moo!!!"

Một hồi rối loạn xong, Kiều Kiều hồi hộp nhảy xuống xe, chỉ thấy từ bên rừng trúc, một thằng nhỏ béo ú chạy hùng hổ tới, mắt sáng rỡ như bắt được vàng, miệng la lớn:

"Con muốn ngồi! Con muốn ngồi!"

Nói xong liền lao thẳng tới, húc văng Kiều Kiều sang một bên, chân ục ịch nhảy lên xe. Kiều Kiều bực mình rút chìa khóa:

"Không cho ngồi!"

"Tôi cứ ngồi!" Thằng mập cau mày, trừng mắt một cái đầy dữ dằn.

"Tôi không cho!" Kiều Kiều nắm c.h.ặ.t tay lái: "Tôi thấy rồi đó! Tôi thấy cậu đánh Đại Hoàng mà! Không cho cậu ngồi!"

"Đó là bò của nhà tôi, tôi muốn đánh thì đánh! Lêu lêu lêu!"

"Tôi cứ đánh nó đó! Bò ngu bò ngốc! Cha tôi nói nó già rồi, chẳng làm được gì mà còn tốn cỏ, sớm muộn gì cũng đem bán làm t.hịt thôi!"

Thằng quỷ con vừa lè lưỡi vừa giơ bàn tay mập mạp lên:

"Mau đưa chìa khóa đây! Không thì tôi đem Đại Hoàng làm thịt, không cho cậu ăn miếng nào luôn!"