Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 637: Làm như thật vậy.



Vì ầm ĩ một trận như thế, mọi người trong sân đều đổ ra xem.

Ông chú Bảy cau mày: "Ông nội thằng nhỏ đâu rồi?"

"Không biết nữa." Ngô Lan hạ giọng nói: "Mới nãy còn nghe tiếng ông ấy nói chuyện, chắc là không quản nổi thằng nhỏ nên đành lánh mặt thôi."

Mà nghĩ lại cũng đúng, trẻ con mà dạy dỗ thành ra như vậy thì cũng liên quan tới cách giáo dục trong nhà. Giống như hồi đó Tống Hữu Đức cưng chiều anh con lớn đến mức thiên vị rõ ràng... Ấy c.h.ế.t, lạc đề rồi.

Nói tóm lại, Ngô Lan đoán rằng có khi ông lão Lý dù có quản không nổi nhưng dẫu gì cũng là cháu ruột, biết đâu ông ta định dùng chiếc xe ba bánh của Kiều Kiều để dỗ cháu thì sao. Vậy nên giờ không ló mặt ra cũng dễ hiểu.

Không chỉ có bà nghĩ vậy, mà cả đám người đứng xem lúc này cũng không hỏi gì thêm, chắc đều đoán thế cả.

Còn bên kia, đối mặt với thằng nhóc béo tròn đáng ghét tên Lý Hạo Hiên, Kiều Kiều cũng chẳng nhân nhượng chút nào:

"Đại Hoàng là của nhà cậu, cậu không thương là cậu hư! Đại Đoá là của tôi, tôi không cho là không cho!"

Nói xong, Kiều Kiều túm áo Lý Hạo Hiên, lôi phắt thằng nhỏ xuống đất:

"Cút qua một bên! Không cho đụng vào Đại Đoá của tôi!"

Kiều Kiều cao hơn, lại có sức, nên lôi thằng nhóc con xuống dễ như trở bàn tay. Trong khi đó, phòng livestream thì rôm rả hẳn lên, trẻ hư bị dần, vui quá còn gì!

[Đánh đi đánh đi!]

[Mấy đứa nhỏ như này đáng bị đánh!]

[Thôi đừng đánh, gọi người nhà nó ra đi, lỡ nó khóc lóc ăn vạ thì rắc rối lắm]

[Thằng nhóc này nói chuyện ác quá]

[Đừng để nó g.i.ế.t Đại Hoàng nha! Đại Hoàng tội nghiệp quá, bạn mua lại nó đi]

[Bạn là ai? Một con bò mấy ngàn tệ, bạn trả nổi không mà nói dễ dàng thế?]

[Đúng rồi, đừng có đạo đức giả]

[Ủa chỉ có mình tôi để ý cái tên trên xe ba bánh thôi hả?]

Thao Dang

[Hê hê, tôi cũng thấy, đúng là phong cách của thầy Kiều Kiều luôn]

Mà lúc này chẳng ai quan tâm tới buổi livestream nữa, ngược lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thằng béo nhỏ phía trước đang siết c.h.ặ.t nắm tay, thở hổn hển.

Ngay sau đó, quả nhiên thằng nhóc nhào đầu vào người Kiều Kiều, gào lên:

"Á á á, tôi đánh c.h.ế.t cậu!"

Nhưng lần này Kiều Kiều đã có chuẩn bị, chẳng những không bị đẩy ngã mà còn làm thằng nhóc bật ngược lại, loạng choạng lùi hai bước rồi ngã phịch xuống đất.

Cú ngã đó làm thằng nhỏ choáng váng luôn.

Ngay sau đó, nó lăn ra đất ăn vạ, y như con sâu trắng vừa bị đào khỏi ruộng, lăn qua lộn lại từ bên này sang bên kia, vừa lăn vừa gào khóc:

"Tôi muốn cái xe đó! Tôi muốn cái xe đó!"

"Mẹ ơi! Cha ơi! Hu hu hu, con muốn cái xe đó mà!"

"Người ta ăn h.i.ế.p con! Ông già cũng ăn h.i.ế.p con nữa, ông nội chẳng thương con chút nào hết hu hu hu..."

Nói thật thì so với trước cũng xem như tiến bộ rồi, có khi lần này nó thực sự tủi thân nên mới rơi nước mắt thiệt.

Kiều Kiều bèn bịt tai lại rồi điên cuồng lắc đầu:

"Không nghe không nghe, rùa rụt đầu tụng kinh."

Tống Đàm suýt bật cười thành tiếng.

Cứ để nó ăn vạ thế này mà nói không chừng Kiều Kiều còn có thể ngủ khò luôn ấy chứ.

Có điều, thằng nhỏ này đâu phải con cháu nhà cô, sao phải để nó ở đây quậy phá chứ?

Ông lão Lý không ra mặt thì càng tốt!

Nghĩ vậy, Tống Đàm bước lên hai bước, rút từ trong góc ra một cành mè khô:

"Ai dạy cậu đòi đồ kiểu này hả?"

"Cha mẹ cậu dạy kiểu gì mà để cậu như vậy? Cậu mà còn không dậy là tôi đánh đòn đó nha!"

Trùng hợp thay, câu này từ nhỏ tới lớn Lý Hạo Hiên nghe mãi rồi!

Cha nó hễ mở miệng là hét lên câu này, nhưng chưa lần nào thằng nhỏ bị đánh cả.

Vì mẹ nó la làng còn to hơn cả nó.

Thế là lần này thằng nhỏ đảo mắt một vòng, tiếng khóc càng lớn thêm, mà khóc to quá nên nước mắt chưa kịp rơi đã nghẹn ngang luôn.

Nó vừa khóc vừa ngó Tống Đàm, vừa gào vừa ráng quan sát… Đến mức mặt mày méo xệch, biểu cảm lúng túng, không biết nên khóc tiếp hay ngừng.

Tống Đàm cười khẽ.

Cô thong thả, ngay trước mặt camera livestream, vuốt sạch đám lá và quả trên cành mè khô, chỉ chừa lại mỗi cái que khẳng khiu, xanh xao trông héo queo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sau đó, cô bỗng bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt thằng nhỏ béo:

"Cậu có chịu đi không?"

Thằng nhóc béo lại lăn lộn thêm một vòng trên đất, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô:

"Tôi không đi!"

"Chị phải cho tôi cái xe này, không cho tôi là tôi không đi đâu!"

Đúng là hết nói nổi!

Phòng livestream cũng bắt đầu rôm rả.

[Đúng là thằng nhóc lì đòn, nhìn cái mặt là biết kiểu gì cũng dễ ăn đòn]

[Đúng là giáo dục kiểu gì đây]

[Ê, đừng đánh đừng đánh, không phải con cháu trong nhà, lỡ đánh lại phiền phức]

[Gọi thẳng cho cha mẹ nó đi]

[Nghỉ hè mà ở quê thì chắc cha mẹ nó không có ở đây đâu, đánh cũng vô ích thôi]

[Theo tôi á, mấy đứa nhỏ như vầy phải cho ăn đòn! Nhưng mà đừng đánh nặng quá]

[Mấy người nghĩ nhiều quá rồi, có nhìn thấy cái chị streamer đang cầm là gì không?]

[Cái cây mè đó mà, còn là loại cành nhỏ nhất, phơi nắng cả ngày rồi... Không giòn thì cũng mềm nhũn, đánh thì có làm sao được chứ?]

[Đúng là chị của thầy giáo Kiều Kiều, dịu dàng ghê]

[Đánh con nít mà dùng cây mè nhỏ xíu vậy sao, hồi nhỏ tôi mà quậy là cha tôi cầm roi mây vung nghe vù vù luôn á]

[Mẹ tôi thì cầm cán chổi]

[Cha tôi thì cầm dây nịt]

[Tôi nhớ có lần cha tôi tát cho tôi một cái nổ đom đóm mắt, vì tôi lén hái tổ ong nhét vào trong mền]

[……]

[Tôi tính nói cha bạn nặng tay quá! Nghe cái vụ tổ ong xong, giờ chỉ muốn nói... Ừ thì đúng là con ruột nên mới chỉ có một cái tát]

Người trong thôn đều hiểu rõ, cây mè mỏng lét như vậy thì làm sao đánh đau được chứ?

Ngay cả ông chú Bảy cũng đứng bên cười khà khà, Yến Nhiên với mấy người khác còn háo hức hóng chuyện, chẳng ai muốn rời mắt.

Quả nhiên!

Người xem livestream chỉ thấy Tống Đàm khẽ vung nhẹ cái cành mè mảnh như sợi tóc kia, cứ như sợ dùng lực mạnh quá vậy, chầm chậm phất vào m.ô.n.g thằng nhóc mập.

Giống như bị gãi ngứa ấy, thằng nhóc kia chẳng hề hấn gì mà ngược lại còn càng hống hách hơn, lè lưỡi trêu ngươi Tống Đàm:

“Lêu lêu lêu! Đánh nữa đi, đánh nữa đi, tôi méc cha tôi đánh c.h.ế.t chị luôn!”

Nói xong nó còn lăn một vòng đầy khoái chí:

“Đánh nữa đi! Tôi không sợ đâu!”

Mọi người: … Quả nhiên là cái cây mè này mỏng lét, chẳng xi nhê gì rồi!

Ông chú Bảy nóng tính nghe vậy là bốc hỏa ngay, giọng ông ồm ồm vang lên:

“Tống Đàm, chờ đó nghen! Để ta bẻ cho con một cây trúc!”

Phòng livestream cũng nhao nhao phụ họa.

[Ông chú nói đúng rồi, phải bẻ cây trúc mới được, chọn cái ngọn trúc ấy!]

[Chuẩn luôn, cây đó quất đau mà không để lại vết]

[Măng trúc á! Phải măng trúc mới được! Tôi đi học hồi đó thầy nào cũng cầm một cây đó trong tay]

“Không sao đâu.”

Giọng Tống Đàm lại dịu dàng vang lên:

“Cũng không phải con cháu nhà mình, đánh vài cái cho nó biết sợ là được rồi. Chứ để nó cứ quậy mãi ngoài sân, lát nữa ông nội Lý lại khó xử.”

Nói rồi, nụ cười của cô càng dịu dàng hơn:

“Hôm nay tôi phải cho nó biết, dù nó có khóc ầm ĩ cả đêm ở nhà mình thì xe của Kiều Kiều tôi cũng nói không cho là không cho!”

“Đúng! Không cho là không cho!”

Kiều Kiều hớn hở hưởng ứng.

Nói xong, Tống Đàm lại nâng cổ tay lên, cái cành mè mảnh kia lại “bốp” một cái trúng ngay m.ô.n.g thằng nhóc mập qua lớp quần.

Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trôi qua, có lẽ là cơn đau vừa truyền đến, hoặc cũng có thể là cảm xúc vừa được tích tụ xong, thằng bé đột nhiên “Oa” khóc ré lên, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt!