"Đau quá! Đau quá! Chị muốn đánh c.h.ế.t tôi sao? Tôi muốn cha... Tôi muốn mẹ... hu hu hu..."
Mọi người: ...
"Khoan đã," Ngô Lan chăm chú nhìn thằng béo đang lăn lộn dưới đất mà nói nghiêm túc:
"Sao tôi thấy mấy diễn viên đóng phim dạo này còn chẳng hét được dữ dội như nó nữa chứ."
Nhìn mà cứ như thật ấy nhỉ.
Nếu mà để Lý Hạo Hiên nói thì, chẳng phải là thật sao?
Rõ ràng mấy cái vung tay đầu tiên đâu có đau gì mấy đâu! Nhẹ hều hà, y như cái kiểu trong nhà gió thì lớn mà mưa thì lác đác vài hạt ấy, nên cậu ta mới chẳng buồn sợ.
Nhưng mà ngay cái cú vừa nãy... cái cú vừa nãy nó như chạy dọc từ m.ô.n.g lên tới đỉnh đầu luôn!
Cậu ta còn nhỏ, chẳng biết miêu tả thế nào cho rõ, chỉ biết là đau! Đau lắm á!
Giống như bị người ta đánh đến rách da tróc t.hịt vậy, giờ phút này vừa lăn vừa gào khóc thảm thiết, đúng là đau thật chứ không phải giả bộ đâu.
Thế mà người trong sân ai nấy đều lạnh lùng như quỷ dữ, trong lúc lăn lộn cậu ta len lén liếc mắt nhìn, phát hiện mọi người còn cười vui vẻ nữa...
Hu hu hu, đáng sợ quá, đáng sợ quá!
Thằng nhóc béo không có học hành gì, chẳng nghĩ ra được lời nào để diễn đạt, chỉ biết vừa bị đả kích cả tinh thần lẫn thể xác, khóc càng lúc càng lớn.
Ngay khoảnh khắc sau, cổ tay của Tống Đàm khẽ run lên, cái cành cây mè lại quất xuống ngay m.ô.n.g thằng béo!
Cái m.ô.n.g được nuôi bằng cá t.hịt dư dả kia rung lên từng đợt, sau đó cơn đau nhanh chóng lan đến tứ chi, khiến cậu ta vừa gào khóc thảm thiết lại vừa chân thực hết sức.
"Đau quá! Đau quá! Tôi... tôi méc cha tôi cho mà coi! Hu hu hu..."
"Ôi chao," Tống Đàm kinh ngạc nhướng mày:
"Cậu mà méc cha cậu, lỡ cha cậu quay lại đánh tôi thì sao đây? Nghe cũng sợ à nha... Không được, tôi phải đánh thêm vài cái nữa mới hết tức."
Nói xong, lại vung tay quất thêm một phát nữa.
Ai mà từng bị đòn đều biết, khi ăn đòn, cơn đau không lan ra ngay mà phải mất một lúc mới thấm vào người.
Vậy nên thằng béo vừa lăn vừa bò sang một bên, nước mắt tuôn như vòi xịt nước, đến cả tiếng khóc cũng yếu ớt hẳn đi:
"Đau quá... đau quá... Tôi không méc cha tôi đâu, chị đừng đánh nữa... hu hu hu... đừng đánh nữa..."
Tống Đàm lúc này mới từ tốn thu tay lại, sau đó ngạc nhiên nhìn cành mè trong tay:
Thao Dang
"Ủa? Thật sự đau dữ vậy luôn hả?"
Phòng livestream lập tức bùng nổ.
[Chị gái này vẫn còn ngây thơ lắm!]
[Đừng coi thường tụi nhỏ, khẩu nghiệp với tụi nó thì có khi mình lại sập bẫy tụi nó đó nha!]
[Thằng nhóc này diễn hay quá, ăn đứt mấy đứa diễn viên nổi tiếng luôn.]
[Đúng á! Nếu tui mà không tận mắt thấy thứ quất vào nó là cái gì, chắc tui còn tưởng nó đang chịu cực hình á.]
[Có khi thằng nhỏ này nhạy cảm với đau đó, kêu dữ vầy chắc là đau thiệt rồi.]
[Không thể nào! Nó xạo đó! Chắc chắn là giả bộ.]
[Nhìn mà xem, mấy cái đầu tiên chị gái đánh nhẹ như không, nó còn chẳng nhúc nhích nữa là.]
[Nói thiệt, với trình độ diễn xuất lăn lộn này, đúng là phí phạm tài năng.]
Dường như Tống Đàm trong sân cũng nhận ra điều gì đó, cô bẻ nhẹ đầu cành mè ra, gãy cái "rắc" mà chẳng tốn chút sức nào.
Rồi lại vung vẩy cành mè trong tay: "Cái này giòn rụm thế này mà, tôi cũng đâu có dùng sức gì đâu ta."
Là người thành thật nên cô sợ lỡ có đánh thằng nhỏ đau thiệt, thế là bước lên hai bước, nhanh tay lật quần thằng nhóc béo xuống một chút, để lộ cái m.ô.n.g tròn vo của nó ra.
Ừm, đừng nói là vết lằn đỏ, ngay cả dấu vết gì cũng không có!
Tống Đàm vừa buông tay ra, dây thun quần bật cái "pặc", nhanh chóng trở lại ngay trên m.ô.n.g nó.
Thằng béo run rẩy quay đầu lại nhìn cô, liền thấy cô ác ma đánh người đau muốn c.h.ế.t này nở nụ cười ngọt ngào:
"Cậu cũng biết xạo ghê nha!"
"Tôi không thích mấy đứa con nít nói dối đâu, gặp là muốn đánh à... Hôm nay tôi phải đánh đến khi cậu biết lỗi thì thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói xong cổ tay lại vung lên, cành mè quất thêm phát nữa.
"Chát!"
Tiếng quất vang lên trên quần áo, vừa nhẹ vừa trầm đục, nghe thì chẳng đau gì hết.
Thế mà nước mắt vừa ngưng lại của thằng nhóc béo lại vọt ra lần nữa, nó vừa khóc vừa nấc cụt:
"Tôi... hức... tôi không méc cha tôi đâu... hức... đừng đánh nữa... hức... đau quá... hức..."
Tống Đàm lại cau mày:
"Cậu mà khóc dữ vậy, lỡ cậu về nhà mách lẻo thì sao giờ?"
Thằng béo còn chưa kịp lắc đầu thì đã nghe thấy cô tự lẩm bẩm:
"Không được, tôi không thể chịu uất ức này được. Rõ ràng là cậu khơi chuyện trước, tôi phải đánh lại mới được..."
Nhìn thấy Tống Đàm lại giơ tay lên, thằng nhóc béo lập tức ngồi bệt xuống đất, hai tay khó khăn ôm lấy cái m.ô.n.g tròn trịa của mình:
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Đừng đánh nữa!"
Lúc này, Tống Đàm mới hài lòng cười rạng rỡ.
Sau đó, cô thản nhiên cầm lấy cành cây mè trong tay, bẻ bẻ mấy nhánh nhỏ rồi hỏi:
“Vậy cậu nói thử coi, sai chỗ nào?”
Thằng nhóc béo nấc một cái.
Cuối cùng, nó ngơ ngác đáp: “Ực... tôi, tôi, tôi cũng không biết ực... không biết luôn.”
Nó len lén nhìn sắc mặt của Tống Đàm, rồi rụt rè nói nhỏ:
“Tôi... tôi không nên méc cha tôi hả?”
Tống Đàm: …
Trời đất ơi, cái này dạy kiểu gì ra vậy? Học hành còn cao hơn cả Kiều Kiều mà sao còn không biết nắm trọng điểm gì hết trơn vậy?
Cô cũng hơi rối não, dù sao nói về giáo dục, bản thân cô cũng chẳng giỏi giang gì cho cam.
Thế là Tống Đàm dứt khoát quay phắt lại nhìn đám người bu lại hóng chuyện đằng sau:
“Yến Nhiên, lên đi!”
Yến Nhiên: ?!!
“Tôi không biết đâu! Tôi chỉ biết dạy người lớn thôi!”
Cuối cùng vẫn là bí thư Tiểu Chúc thở dài một hơi:
“Lý Hạo Hiên phải không, để tôi nói cho cậu nghe cậu sai chỗ nào nhé.”
“Một, ở trường thầy cô có dạy cậu phải hiếu thuận với người lớn không? Ở nhà, cậu ăn cơm gạo của ông nội cậu, cậu dựa vào đâu mà đánh người ta, chửi người ta?”
“Hai, Đại Hoàng là vật nuôi trong nhà, đúng là quyền sở hữu thuộc về ông nội cậu, muốn g.i.ế.t hay bán là quyền của ông ấy. Nhưng cậu lại lấy chuyện g.i.ế.t Đại Hoàng ra để ép người khác làm theo ý mình, như vậy là cậu sai!”
“Ba, cái xe ba bánh là của Kiều Kiều, Kiều Kiều không đồng ý thì không ai được cướp đi, trừ khi cậu ấy vi phạm pháp luật. Cậu muốn chơi xe ba bánh thì nên đàng hoàng nói chuyện với Kiều Kiều, chứ không phải sang nhà người ta ăn vạ, lăn lộn rồi còn mắng chửi người khác… Đây đều là lỗi của cậu.”
Bí thư Tiểu Chúc nghiêm mặt nói xong, rồi từ từ đứng thẳng lưng lên, ưỡn n.g.ự.c nhìn đám đông đắc ý cười:
“Sao nào? Vẫn là tôi dạy dỗ giỏi nhất nhỉ.”
Mọi người: …
Chân mày bí thư Tiểu Chúc khẽ giật một cái.
Ngay sau đó, cô ta quay đầu lại nhìn Lý Hạo Hiên với vẻ mặt đần thộn của thằng bé. Nó đứng đó ậm ừ:
“Một... hai... ba... ừm... ừm...”
Rõ ràng là nói nhiều quá nên thằng bé không nhớ nổi.
Bí thư Tiểu Chúc: … Đây là vấn đề về trí thông minh của con nít, không phải trình độ dạy học của cô ta có vấn đề đâu nha.
Nhưng may là vở kịch này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Còn về chuyện Tống Đàm ngay trước buổi livestream mà quất thằng béo một trận á hả, ơ kìa, trong làng, nhà nào mà con nít chưa từng ăn đòn chứ?
Cái nhánh cây mè này vừa nhỏ vừa mềm, quất xuống chẳng đau được bao nhiêu, có gì đáng làm to chuyện đâu? Có cô ta ở đây, có livestream làm bằng chứng cơ mà.
Lúc này, Tống Đàm lại nhíu mày:
“Sao tôi nghe tiếng Đại Hoàng kêu vậy? Ông nội Lý sao giờ này chưa thấy động tĩnh gì hết nhỉ?”