Tống Đàm vừa hỏi, mọi người liền nhận ra có gì đó không ổn.
Nếu ông lão Lý thật sự thương cháu, lúc thằng nhóc mập kia khóc om sòm hồi nãy, ông đã phải chạy ra rồi. Sao bây giờ chẳng thấy ông động đậy gì hết vậy?
Nghĩ lại những âm thanh lúc nãy...
"Trời ơi!" Ngô Lan không biết nghĩ tới điều gì, vội vàng chạy về phía trước, mọi người cũng nhanh chóng chạy theo. Chẳng mấy chốc, họ đã vòng ra đến rừng trúc trước cửa nhà.
Nhìn kỹ lại thì thấy ông lão Lý đang nằm úp mặt trên một đám lá trúc cạnh con mương bên rừng trúc, hoàn toàn không có chút động tĩnh nào.
Con Đại Hoàng thì đứng trên bờ ruộng bên dưới. Nhìn dấu vết trên bờ dốc, có lẽ là do vội vàng mà trượt chân ngã xuống. May mà không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị Tam Bảo và Tứ Bảo giữ lại không cho chạy qua ruộng rau, nên tạm thời nó đứng im ở đó.
"Chuyện gì thế này?"
Tống Tam Thành cũng quýnh lên, vội vàng chạy tới bên ông lão Lý. Ông không dám tùy tiện lật người ông lại mà chỉ đặt ngón tay trước mũi ông cụ.
Có lẽ vì quá căng thẳng nên phải một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng trong ánh mắt đầy lo lắng của mọi người:
"Còn thở."
Bí thư Tiểu Chúc đã gọi điện thoại cấp cứu, nhưng từ làng họ ra tới bệnh viện thị trấn cũng mất ít nhất hai mươi phút, mà bệnh viện thị trấn lại không có điều kiện cấp cứu!
Gọi điện thoại rồi, xe cứu thương phải chạy từ trên thành phố xuống!
Bí thư Tiểu Chúc nóng lòng như lửa đốt, nhưng bên kia cũng hết cách:
"Ở đó có ai lái xe chở ông ấy đi không? Bên tôi mà điều xe tới làng các cô, nhanh nhất cũng mất tiếng rưỡi."
"Vả lại khi vào tới làng, tìm được nhà các cô cũng phải mất thêm thời gian nữa, vậy thì lâu lắm..."
Tiếng rưỡi đồng hồ... Giờ dù mặt trời đã lặn, nhưng nhiệt độ vẫn không thấp. Đợi thêm chút nữa là hoa hoè hoa sói gì cũng tàn hết!
Tống Đàm và bí thư Tiểu Chúc nhìn nhau, cô chẳng nói chẳng rằng quay người chạy đi nổ máy xe mình, vừa đi vừa gọi với:
"Mẹ ơi, lót đệm bông, nệm mút gì đó ra sau thùng xe đi!"
Ông lão Lý thế này thì không thể ngồi ghế sau được.
"Cha ơi, cha xem ông nội Lý có mang điện thoại theo không... Haiz, ông ấy đâu có thích mang điện thoại! Cha hỏi thử thằng nhóc mập xem số điện thoại của cha mẹ nó là bao nhiêu!"
Bí thư Tiểu Chúc thì nhìn sang Kiều Kiều:
Thao Dang
"Kiều Kiều, em chở chị về lấy giấy tờ đi, lát nữa chị theo xe tới bệnh viện thành phố."
"Tống Đàm, gọi bác sĩ Quách luôn đi, biết đâu còn kịp!"
"Yến Nhiên, cô lấy cái ga trải giường, giúp một tay khiêng ông cụ lên, lát nữa dễ đưa ổng lên xe hơn."
Trong phút chốc, mọi người đều bận rộn rối rít.
Sau khi cùng nhau đưa được ông lão Lý lên xe, Tống Tam Thành cũng leo lên xe máy:
"Thằng nhóc mập nhớ số điện thoại mà gọi không được, nó nói điện thoại đang sạc ở nhà. Tôi chạy về nhà lấy điện thoại qua, mọi người cứ đi trước, tôi sẽ bảo họ liên lạc với mọi người!"
Tống Đàm đáp một tiếng, nổ máy xe, nhưng rồi lại mở cửa xe ra:
"Thằng nhóc mập, qua đây!"
Ông lão Lý xỉu ngay trước cửa nhà mình... Chuyện này nghe đã thấy chẳng lành rồi. Dẫn theo thằng nhóc mập đi vẫn tốt hơn để phòng bất trắc.
Thằng nhóc mập vô thức ôm m.ô.n.g mình, nhưng ngay giây sau lại hí hửng nhảy lên xe:
"Về nhà thôi! Tôi muốn về nhà chơi máy tính!"
Tống Đàm cười mà như không:
"Chơi máy tính được, nhưng cha mẹ cậu mà hỏi thì đừng có nói dối đấy."
Thằng nhóc mập lập tức lắc đầu lia lịa:
"Không nói dối, không nói dối!"
Chiếc xe vừa chạy được một đoạn, chẳng mấy chốc đã vòng qua một ngọn đồi thấp và dừng lại trước cửa phòng khám của Quách Đông.
Gần đây cô ta mải mê nghiên cứu bào chế thuốc kiếm tiền, người lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc. Vừa leo lên thùng xe, cô ta đã thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Cô mà kêu tôi tiêm thuốc, truyền nước biển hay khâu vết thương thì còn được, chứ bảo tôi chẩn đoán thì không làm nổi đâu, chỉ có thể giúp đỡ được chút thôi."
Nói vậy, nhưng cô ta lại mang theo cái ghế nhỏ, ngồi phịch xuống cạnh ông lão Lý, ánh mắt dán c.h.ặ.t vào ông cụ, tiện thể giúp điều chỉnh lại cái nệm lót một chút.
Tống Đàm cũng đáp:
"Không sao, đông người thì càng tốt mà."
Chờ ở ngã tư phía trước để đón bí thư Tiểu Chúc, vừa nhìn đã thấy Kiều Kiều đang ngồi trên lưng Đại Đoá, cẩn thận nhìn cô:
"Chị ơi, đợi ông nội Lý tỉnh lại chị nói với ông giúp em nha, tối nay em sẽ dắt Đại Hoàng về, bảo ông đừng lo lắng."
Tống Đàm bật cười:
"Được thôi, ông nội Lý bình thường cứ canh cánh chuyện Đại Hoàng hoài, em chăm nó cẩn thận là được, người ta vào viện rồi chắc chắn sẽ không sao đâu."
...
Chiếc xe lắc lư trên con đường núi gập ghềnh, Quách Đông và bí thư Tiểu Chúc mỗi người một tay vịn vào thành xe, chân thì ghì c.h.ặ.t xuống mép nệm.
May mà Tống Đàm cũng thuộc dạng lái xe lão luyện, cố gắng tránh hết các ổ gà, cuối cùng xe cũng chạy lên được đoạn đường nhựa. Bí thư Tiểu Chúc thở phào một hơi dài, trong mắt ánh lên vẻ quyết tâm:
"Cuối năm nay gì thì gì tôi cũng phải chạy lên thành phố mấy chuyến nữa, con đường này mà không sửa lại thì không xong rồi!"
Quách Đông thì lại thở dài:
"Chuyện sửa đường để sau hẵng nói, trước mắt cô cứ nghĩ xem gia đình đó tính khí thế nào đã."
Trước đây, dù bán thuốc Đông y là chính, nhưng cô ta cũng gặp không ít ca bệnh kỳ lạ. Nghe nói ông lão Lý ngất xỉu ngay trước cửa nhà Tống Đàm, cháu trai ông ta còn vào nhà gây chuyện một trận, nên lông mày cô nhíu chặt.
Bí thư Tiểu Chúc vẫn trấn an:
"Không sao đâu, tôi ở nhà Tống Đàm suốt, ông lão Lý đúng là không có tiếp xúc gì với bọn tôi cả."
"Đây không phải là chuyện tiếp xúc hay không tiếp xúc."
Quách Đông đầy kinh nghiệm nói:
"Trước đây tôi cũng gặp chuyện như vậy rồi, có một bệnh nhân ung thư, vô cùng đau đớn khi điều trị hóa trị ở bệnh viện, bác sĩ bảo là không còn hy vọng nữa nên họ tìm tới tôi nhờ kê thuốc Đông y."
"Loại bệnh nhân này bình thường tôi không nhận đâu, nhưng bà lão đó tội nghiệp quá, suýt nữa thì quỳ xuống van xin tôi rồi. Tôi nghĩ thôi thì coi như an ủi tinh thần cũng được, bèn đặc biệt dặn dò người nhà họ kỹ lưỡng."
"Lúc đó người nhà tỏ ra rất hiểu chuyện, cái gì cũng đồng ý hết. Thế mà chưa đầy hai tháng sau, bà lão mất rồi, người nhà lại kéo tới làm ầm lên, nói thuốc của tôi hại c.h.ế.t bà ấy…"
Có một số việc, có một số người, họ không tính toán theo lý lẽ đâu.
"Giống như chuyện hôm nay vậy, ông lão Lý đúng là không tiếp xúc gì với mọi người, nhưng chẳng phải ông ấy ngất ngay cái chỗ rừng trúc trước nhà Tống Đàm sao? Đến lúc quay lại họ mà đổ thừa cái mương đó sửa không tốt làm ông ngã xuống thì… Gặp người liều mạng thì chuyện này khó mà xong được đấy."
Bí thư Tiểu Chúc: …
Cô tự nhận mình giờ cũng có kha khá kinh nghiệm xử lý việc làng xóm rồi, nhưng không ngờ lại còn gặp tình huống này nữa.
"Chắc không đâu."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán xem nên ứng phó thế nào.
Sau đó, cô nhìn sang ông lão Lý đang nằm trên xe:
"Thật ra chỉ cần ông cụ tỉnh lại thì với nhân phẩm của ông ấy, mấy chuyện này chẳng phải lo đâu."
Quách Đông nghĩ nghĩ rồi gật đầu:
"Chắc vậy."
Nhưng ngay sau đó, điện thoại của bí thư Tiểu Chúc reo lên.
"Alo… À à, là người nhà ông cụ hả? Bọn tôi đang trên đường đưa ông cụ tới bệnh viện thành phố… Gửi đâu cơ? Bệnh viện Nhân dân số Một… Gửi Bệnh viện Nhân dân số Năm à? Xác nhận là bệnh viện số Năm…"
Cúp điện thoại, Bí thư Tiểu Chúc mặt đầy phức tạp, sau đó lại gọi cho Tống Đàm:
"Đưa tới Bệnh viện Nhân dân số Năm đi."
Tống Đàm: ???
Bệnh viện Nhân dân số Năm… Bệnh viện Nhân dân số Năm…
"Chẳng phải bệnh viện số Năm là cái bệnh viện nhỏ xíu ở mép khu phố cũ, chỉ có hai dãy nhà hai tầng sao?"