Nghe tên "Bệnh viện Nhân dân số 5" có vẻ cũng khá hoành tráng. Nhưng thực tế đúng như Tống Đàm nói, cộng lại cũng chỉ là hai tòa nhà hai tầng nhỏ xíu.
Nói là nằm trong khu phố cũ, thực chất lại nằm ở rìa khu phố cũ và chợ đầu mối lớn.
Người đến đây khám bệnh, ngoài mấy người ở quê bị bệnh mãn tính đến nằm viện để hưởng bảo hiểm, thì còn lại toàn là mấy ông bà già gần đó đến tiêm thuốc, truyền nước biển...
Hình như... thật sự chẳng còn tác dụng nào khác!
Nói không ngoa chứ, phòng phẫu thuật ở đây một tháng mở được mấy ca cũng là chuyện khó nói.
Bí thư Tiểu Chúc cũng hết cách.
“Con trai ông cụ nói rồi, bên đó bảo hiểm chi trả cao, nhất định phải đến đó, với lại anh ta còn quen biết người trong bệnh viện, bảo là sẽ chăm sóc kỹ lưỡng hơn.”
Cái này không phải là nhảm nhí sao?
Nói về Quách Đông, cô cũng quen biết ông lão Lý, nếu bảo cô chăm sóc thì cô chẳng lẽ không làm cẩn thận chắc?
Vấn đề là, cô đâu có học ngành tây y, mà cũng chẳng có thiết bị gì phù hợp, cô có tận tâm đến đâu thì cũng chẳng khám ra được gì.
Hơn nữa, với tình trạng của ông cụ, dù bệnh viện tuyến trên có chi trả không cao bằng thật, nhưng khu này cũng có bệnh viện chỉ định mà, ngay ở bệnh viện số 2 đấy thôi, bệnh viện đó có tiếng tăm lắm mà!
Tỷ lệ chi trả bảo hiểm là do nhà nước quy định, cái bệnh viện số 5 kia có cao mấy thì cũng có hạn thôi chứ! Có được bao nhiêu thiết bị đâu mà!
Nhưng biết làm sao bây giờ, người ta là người nhà.
“Thôi được rồi, để tôi thử thuyết phục thêm xem sao. Thật sự không thể đưa đến bệnh viện số 5 đâu, tình trạng của ông cụ còn chưa rõ ràng nữa mà.”
Trong lúc này, Tống Đàm cúp điện thoại rồi quay sang nhìn thằng nhóc mập ngồi ở ghế phụ lái.
“Trước khi chạy đến nhà tôi, cậu có biết ông nội mình ngất xỉu không?”
“Vậy lúc cậu định chạy ra ngoài, ông nội có cản cậu không? Cậu có đánh ông không? Hay có đẩy ông không?”
Thằng nhóc mập khựng lại một chút, sau đó lại lắc đầu thật nhanh.
“Vậy sao ông nội lại ngã xuống, cậu thật sự không biết gì à?”
Lần này vẫn là cái lắc đầu.
Tống Đàm cười lạnh một tiếng:
“Thành thật đi, kể rõ tình huống hai người cãi nhau với tôi, nhớ đừng có nói dối.”
“Thấy không, đây là đang trên đường, chẳng có ai khác ở đây hết, lát nữa mà cậu nói dối thì đừng trách tôi nện cho mấy cái đấy.”
Thằng nhóc mập rụt người một cái, vội vàng lắc đầu lia lịa:
“Tôi không nói dối! Tôi không nói dối mà! Tôi thật sự không biết! Tôi chỉ muốn qua nhà chị thôi, ông... ông nội kéo tay tôi lại, tôi chỉ hất tay ông ra thôi... Tôi chạy mất rồi... Tôi chạy thì ông nội chưa có ngã...”
Tống Đàm liếc cậu ta một cái, không nói thêm gì nữa.
Còn bên này, bí thư Tiểu Chúc lại nhận được điện thoại từ nhà kia.
Trong điện thoại, giọng người phụ nữ đặc biệt rõ ràng:
“Đừng đưa đến bệnh viện số 5 nữa, cũng không biết mấy người có ý đồ gì mà cứ nhất quyết đưa đến đó... Theo tôi thì ông già phải đưa đến bệnh viện tốt nhất chứ! Phải đến bệnh viện tuyến trên!”
Dường như bên cạnh có người đàn ông nói nhỏ điều gì đó, sau một hồi lằng nhằng kéo qua kéo lại, cô ta lại đổi giọng:
“Thôi được rồi, đưa đến bệnh viện số 2 đi! Coi như bọn tôi nhường nhịn mấy người đó!”
Bí thư Tiểu Chúc nhướng mày, thầm nghĩ: Nhường cái gì mà nhường?
Gì mà Tống Đàm tốt bụng cứu người mà còn bị vạ lây nữa chứ?
Cô ta liếc nhìn Quách Đông, ánh mắt cả hai đều đầy cảnh giác.
Rồi lại nhìn sang ông lão Lý đang nằm trên tấm đệm, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi thở dài trong lòng:
“Ông cụ à, mau tỉnh lại đi thôi!”
...
Gần tới bệnh viện, bí thư Tiểu Chúc lại vội vàng gọi điện báo cho bệnh viện.
Khi họ đến cổng viện, nhân viên y tế đã đứng đợi sẵn, nhanh chóng đẩy xe cáng tới, chuyển ông cụ lên xe đẩy.
Vừa mới đặt ông cụ nằm vững vàng, một cặp vợ chồng từ bên cạnh bỗng nhào tới:
“Cha ơi! Cha ơi cha sao vậy? Cha khỏe mạnh vậy mà sao tự nhiên lại thành ra thế này...”
“Người nhà tránh ra, tránh ra nào!”
Y tá bên cạnh lớn tiếng quát.
“Người nhà đâu rồi, không theo lên mà còn đứng đó làm gì?”
Thế nhưng người phụ nữ uốn tóc xoăn kia đã vừa khóc vừa than trời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cha, cha yên tâm! Con nhất định không để yên cho kẻ hại cha đâu! Trong thôn không có camera giám sát, nhưng con không phải người dễ bị gạt, đừng tưởng họ nói gì là con tin nấy, con nhất định phải làm rõ...”
“Làm rõ cái gì?”
Tống Đàm bước tới trước mặt, đưa tay ra:
“Nếu chị thật sự muốn làm rõ thì đưa trước một trăm tệ tiền xe đi.”
Người phụ nữ kia trợn trừng mắt, lập tức chửi ầm lên:
“Muốn tiền đến phát điên rồi hả?!”
“Xe buýt thôn mỗi chuyến chỉ có hai mươi lăm tệ, mà cô đòi tới một trăm?! Hơn nữa, ai biết cha tôi ngất xỉu có liên quan gì đến cô không? Tôi không bắt cô đền tiền là may rồi.”
“Bắt tôi đền tiền?”
Thao Dang
Tống Đàm nhướng mày.
Cô vừa định nói gì thì y tá phía trước lại lớn tiếng gọi:
“Người nhà đâu, không theo lên mà còn đứng đó làm gì?”
Người phụ nữ kia vội vàng đẩy người đàn ông đứng ngẩn ngơ bên cạnh:
“Anh mau đi theo đi, còn đứng đó ngơ ra làm gì?”
Rồi cô ta quay lại nhìn Tống Đàm, cười khẩy một tiếng:
“Không phải cô đền thì ai đền? Cha tôi đang khỏe mạnh sao lại ngất ngay trước cửa nhà cô? Nói không liên quan tới cô thì tôi...”
Tống Đàm cắt ngang lời bà ta, vẫy tay gọi:
“Nhóc béo, qua đây kể cho mẹ cậu nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Cậu nhóc mũm mĩm co rúm lại một chút rồi ngoan ngoãn bước tới:
“Mẹ, con cũng không biết ông nội bị ngã thế nào. Ông kéo con, con... con chỉ hất tay ra một chút, rồi con đi vào sân nhà chị ấy, trong sân có cái xe ba bánh đẹp lắm, con muốn thử đạp xe...”
“Được rồi, mẹ biết rồi!” Người phụ nữ kia cắt ngang lời cậu bé, rồi đắc ý nhướng mày nhìn Tống Đàm:
“Cô còn gì để chối cãi không? Con trai tôi đã nói rồi, là do trong sân nhà cô có chiếc xe ba bánh nên nó mới chạy vào. Chính vì vậy cha tôi mới bị trì hoãn.”
“Nếu không, có nó ở bên, sao cha tôi lại nằm đó lâu như vậy?”
Lần này, ngay cả Quách Đông từng trải cũng tròn xoe mắt.
Chuyện hoang đường năm nào cũng có, mà lần này còn đỉnh cao quá trời!
Bí thư Tiểu Chúc bước lên một bước, lúc này mới chìa tay ra:
“Chào chị, tôi là bí thư thôn Vân Kiều. Lúc ông cụ ngất xỉu được phát hiện, tôi có mặt ngay tại hiện trường và đã theo sát toàn bộ quá trình.”
“Chị là người nhà của ông cụ, trước mắt quan trọng nhất là vào chăm sóc ông ấy. Nếu có gì thắc mắc thì cứ báo công an.”
“Cảnh sát sắp xếp thế nào thì chúng tôi làm theo.”
Nói rồi, bí thư Tiểu Chúc đẩy cậu nhóc béo về phía trước:
“Đây là con trai chị, giữ kỹ nhé.”
“Còn tôi, làm bí thư thì không sao, nhưng hai người này, một người làm ở phòng khám, một người ở nhà còn có việc buôn bán, mất nửa ngày thế này chẳng biết thiệt hại bao nhiêu... Về sau tính toán bồi thường thế nào đây?”
Nói xong, cô ấy quay qua Tống Đàm vẫy tay:
“Đi thôi, người cũng giao rồi, cơm tối cũng bị lỡ mất, kiếm gì ăn cho qua bữa đi.”
Tống Đàm mỉm cười khẽ, rồi nhìn người phụ nữ kia, nhếch cằm nói:
“Nãy tôi nói gì chị nhớ chưa?”
“Có gì thì cứ tìm công an, công an nói sao chúng tôi làm vậy, chị cứ thong thả mà suy tính nhé.”
Ba người họ bước ra khỏi cổng bệnh viện, liếc nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài.
Làm người tốt đúng là khó thật.
“Không sao đâu.”
Ngược lại, Tống Đàm lại tỏ ra rất tự tin:
“Trong buổi livestream đều đã quay lại hết rồi, mà thứ không quay được thì cũng chẳng liên quan gì tới mình.”
Cũng đúng thật.
Bí thư Tiểu Chúc chợt nhớ tới buổi livestream của cô, lúc này cũng đã hiểu ra.
Ngược lại, Tống Đàm lại cau mày:
“Việc này làm rối tung lên, sau này khó mà nhờ ông cụ giúp nhà mình trông ruộng lúa rồi.”
Một là ông cần thời gian dưỡng bệnh, hai là thời tiết nóng nực, lỡ xảy ra chuyện gì trong ruộng lúa thì càng khó ăn khó nói.