Mặc dù ba người nói vậy, nhưng thực ra chẳng ai coi chuyện đó là vấn đề lớn cả.
Huống hồ bí thư Tiểu Chúc đã ở trong thôn hai năm rồi, có một số chuyện cô ta không muốn nghĩ tới, không có nghĩa là cô ta không có cách xử lý.
Nói đến Quách Đông, người ta cũng là dân lão thành phố, từng va chạm đủ kiểu với đám ông bà cụ khó tính trong khu phố cũ mà trưởng thành đấy.
Còn về phần Tống Đàm… cô ấy lại càng chẳng hề lo lắng.
Không phải là vì cô có chỗ dựa nào, mà bởi lẽ ông lão Lý sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại thôi.
Mấy người lớn tuổi trong làng như họ đều rất coi trọng tình làng nghĩa xóm, mối quan hệ giữa người với người.
Nếu hôm nay ông không ngăn được con trai mình làm khó Tống Đàm, e rằng đêm nay ông cũng phải khóc mấy lần, bởi vì như vậy, tình làng nghĩa xóm sẽ hỏng mất. Đến khi ông mất đi, có khi cũng chẳng còn ai trong thôn đến giúp lo hậu sự, khiêng quan tài, đào huyệt nữa.
Người già như họ, rất coi trọng chuyện "sự tử như sự sinh" (người mất cũng phải được lo chu toàn như khi còn sống). Khi tổ chức tang lễ, nhất định phải đầy đủ, tươm tất mới được.
Nếu không thì sẽ chẳng thể ra đi thanh thản.
Những chi tiết rườm rà ấy, không giống như ở thành phố, chỉ cần bỏ tiền ra là có dịch vụ trọn gói lo liệu.
Đừng tưởng người già lúc nào cũng nói trông cậy vào con cái phụng dưỡng, nhưng nhìn lại những cụ trong làng thì biết, nếu không phải gặp chuyện lớn thật sự, chẳng ai muốn phiền đến con cái cả.
Phần lớn vẫn dựa vào tình làng nghĩa xóm mà thôi.
Thế nên Tống Đàm cũng rất yên tâm.
Trước đó cô có hơi khó chịu, chẳng qua là vì trong cuộc sống chẳng muốn gặp phải kiểu người như vậy thôi. Nếu không thì việc kiềm chế bản thân không dùng linh khí để đánh người, thật sự cũng là một thử thách đấy.
Còn chuyện ông lão Lý có tỉnh lại hay không... Tống Đàm đã nắm chắc trong lòng rồi.
Vậy nên, ba người họ tra cứu trên điện thoại một nhà hàng nổi tiếng gần đó, vui vẻ quyết định đi ăn t.hịt nướng.
Khi t.hịt nướng gần chín, bí thư Tiểu Chúc thở dài một hơi:
“Trời ơi, lâu rồi mới nghiêm túc ngồi ăn ngoài như thế này, cảm giác cứ như là chuyện của kiếp trước ấy!”
Quách Đông cũng dừng lại một chút: “Từ khi tốt nghiệp xong, tôi cũng chẳng có bạn bè nào ngồi ăn với mình thế này nữa.”
Thao Dang
Tống Đàm: …
“Vậy thì các cô đúng là có chút đáng thương đấy.”
Nhưng chưa đợi hai người kia trừng mắt nhìn mình, cô lại nhìn miếng t.hịt trên vỉ nướng mà thở dài:
“Tôi thì khác, tôi sành ăn lắm, nhìn miếng t.hịt này thôi là biết không ngon bằng cơm nhà mình rồi, thật chẳng muốn ăn chút nào.”
Nghe xong câu này, Quách Đông, người vẫn ngày ngày ra vườn hái rau, cũng lặng lẽ đặt đũa xuống.
Bí thư Tiểu Chúc: …
Cô ta đành vờ như không nghe thấy gì, thong thả nhấp một ngụm canh bí đỏ được tặng kèm, rồi hỏi:
“Năm nay cô nuôi lắm heo thế, Tết chia cho tôi một con nhé, rượu thuốc các kiểu, thích gì cứ bảo.”
Cô ta rất tinh ý: “Nếu thấy phiền thì không cần g.i.ế.t t.hịt đâu, tôi tự thuê xe chở về là được. Cô cũng biết đấy, ông nội tôi…”
“Không được.” Tống Đàm quả quyết lắc đầu: “Heo nhà tôi nhất định phải g.i.ế.t t.hịt tại nhà.”
Dạo gần đây Kiều Kiều được mọi người nuông chiều, tính tình ngày càng mềm yếu, đến lúc đó nghe tiếng heo kêu e là còn trốn đi khóc thút thít ấy chứ.
Tống Đàm đã tính kỹ rồi, trước khi g.i.ế.t heo sẽ cho chúng uống rượu cao lương trong tủ lạnh, để chúng say rồi đi trong im lặng, như vậy Kiều Kiều mới dễ chấp nhận hơn.
Giống như cậu nhóc từng nói trước đây: “Đừng để chúng đau quá.”
Quách Đông nghe vậy, mắt sáng rực lên: “Tôi tích cóp được khá nhiều rồi! Tết nhất định phải bán cho tôi mấy chục cân t.hịt heo đấy nhé!”
Tống Đàm cười cười: “Ấy da, thế thì không được rồi, bây giờ nhà nước quy định, nếu không qua kiểm dịch hoặc không đưa đến nơi g.i.ế.t mổ chỉ định thì không được bán đâu.”
Quách Đông: …
Mùi thơm từ vỉ nướng ngày càng tỏa ra ngào ngạt, nhưng hai người họ lại chẳng còn hứng thú ăn uống nữa, chỉ ủ rũ nhìn cô:
“Hóa ra cô không định cho bọn tôi nếm thử gì thật à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Sao lại thế được?” Tống Đàm nhìn họ đầy chân thành: “Tết đến làm món t.hịt heo nấu đông, mời hai cô ăn thỏa thích luôn nhé.”
Nghe thế thì giống nhau à?
Quách Đông quay sang Bí thư Tiểu Chúc: “Bí thư đại nhân, lên đi!”
Bí thư Tiểu Chúc liền hắng giọng:
“Chuyện là thế này, mặc dù năm nay nhà cô chỉ nuôi mấy con heo, nhưng chẳng phải cô cũng đang định nuôi bò đấy sao, đừng hòng chối nhé! Hôm trước tôi nghe thấy giáo sư Tống đang hỏi thăm xem mua bò con ở đâu giá tốt nhất rồi đấy!”
“Nếu không muốn bán cả con thì cũng phải g.i.ế.t t.hịt chứ? Cô mở trang trại gia đình rồi, chỉ cần qua kiểm dịch là có thể xin giấy phép thôi mà.”
Nhưng Tống Đàm chẳng hề nao núng:
“Giờ thời tiết nào cơ chứ, nắng nóng ba bốn chục độ thế này, tôi mà mua bò về thì chẳng biết vận chuyển kiểu gì nữa. Không vội đâu, sang năm tính tiếp cũng được.”
Sao mà được chứ?!
Bí thư Tiểu Chúc cũng sốt ruột rồi.
Nhà họ nuôi mấy con heo, đen có, trắng có, mỗi con ít nhất cũng hai ba trăm cân. Đến lúc nấu chân giò kho tàu hay t.hịt kho, không biết thơm lừng cỡ nào đâu!
Nhân lúc năm nay người còn ít, không tranh thủ ăn cho đã, sang năm không biết cạnh tranh khốc liệt đến đâu nữa?
Cô ta bực mình nói: "Lại chẳng cần cô lo lắng, cô cứ nói xem giấy tờ nông trại nhà cô thì sao? Cô đã bận tâm bao giờ chưa? Có người giúp cô chạy thủ tục mà cô còn không vừa ý à..."
"Hahahahaha..."
Tống Đàm bật cười, gắp miếng t.hịt nướng trong khay đặt vào đĩa của bí thư Tiểu Chúc:
"Nào nào nào, bí thư đại nhân ăn thêm miếng đi, mai mốt làm giấy tờ lại phiền cô rồi."
Bí thư Tiểu Chúc: ... Nghe cô nói mà cứ như tôi không phải bí thư, mà là dân chuyên chạy giấy tờ vậy.
...
Bữa ăn kéo dài một hai tiếng đồng hồ, ba người ngồi lai rai trò chuyện, t.hịt cũng chẳng ăn được bao nhiêu, rõ ràng là đã quen miệng kén chọn rồi.
Ăn xong tính tiền bước ra ngoài, họ liền nhận được điện thoại từ cảnh sát.
Không cần nghĩ cũng biết, con trai và con dâu của ông lão Lý chẳng phải dạng vừa gì, quả nhiên là gọi cảnh sát rồi.
Gặp chuyện kiểu này, mấy anh cảnh sát cũng khó xử, chỉ đành đứng ra hòa giải trước.
"Người nhà bệnh nhân nói, các cô khiến ông cụ ngã, yêu cầu bồi thường năm vạn tệ..."
"Năm vạn?!"
Quách Đông tròn mắt kinh ngạc: "Năm mao còn không có!"
Bí thư Tiểu Chúc lại tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu thong thả:
"Ông cụ thế nào rồi?"
Cô nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt: "Là thế này, ông cụ năm nay đã sáu mươi rồi, cãi nhau với cháu nội, không biết thế nào mà ngã ở mép rừng trúc. Chúng tôi cũng phải một lúc sau mới phát hiện ra."
"Làng thì hẻo lánh, xe cũng không có, chỉ đành dùng chiếc bán tải trong nhà để đưa ông cụ đến đây, mà dọc đường cũng mất cả tiếng đồng hồ... Nhưng rồi lại không phải người nhà, ở lại cũng chẳng giúp được gì, chúng tôi mới tranh thủ ra ngoài ăn tạm chút gì lót dạ."
"Trong tình huống như vậy, người nhà đòi năm vạn tiền bồi thường tôi không thể hiểu nổi. Nhưng tôi cũng là người trong làng, tiền bạc gì thì khoan hãy bàn... Chúng tôi đều rất lo cho tình hình của ông cụ."
Cảnh sát: ...
Không cần nói gì thêm, chỉ cần so sánh thái độ hai bên là rõ ngay ai hơn ai kém.
Bên kia thì ồn ào đòi bồi thường, bệnh viện yêu cầu nộp tiền còn dây dưa chậm trễ, hỏi tuổi ông cụ thì quanh co lấp liếm.
Con trai thì chơi điện thoại, con dâu cũng chơi điện thoại, chỉ còn thằng nhóc béo ục ịch bám lấy cha mẹ, cũng mè nheo đòi chơi điện thoại.
Còn bên này thì...
Sự đối lập này đúng là rõ ràng quá rồi!
Viên cảnh sát cũng nghiêm túc nói: "Ông cụ không sao, bác sĩ bảo có lẽ là do bị kích động nhất thời lại vô tình ngã nên mới ngất xỉu, sau này từ từ dưỡng sức là ổn."
"Nhưng người nhà ông ấy nói, ông cụ ngã ngay trước cửa nhà các vị, chuyện này bây giờ cũng hơi khó xử lý..."