Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 642: Nhóc Mập Và Đại Hoàng



Viên cảnh sát đang nói chuyện thì Tống Đàm đưa điện thoại qua:

“Trùng hợp ghê, lúc đó nhà tôi đang livestream, chuyện ông cụ bị ngã có liên quan gì đến chúng tôi không, có thể xem lại phát lại trước đã.”

Nói xong, cô lại nhìn quanh: “Người nhà của ông cụ đâu?”

Viên cảnh sát chần chừ nhận lấy điện thoại, vô thức đáp: “Họ đi ăn rồi.”

Quách Đông rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Cả ba người cùng đi luôn à?”

Viên cảnh sát: ……

Cái thái độ này chẳng giống đang chăm sóc người già chút nào, nhưng mà…

“Ừ, cả ba người.”

Tống Đàm mím môi, cuối cùng vẫn nhịn không được mà bật cười.

“Được, vậy hay là mấy anh xem trước đoạn phát lại livestream để xác nhận trách nhiệm nhé? Nhà ai cũng có việc riêng, giờ cũng tối rồi, còn phải tranh thủ quay về nữa. Trễ thêm chút, đường núi xóc nảy sẽ không an toàn đâu.”

Cô gái đứng đối diện có làn da trắng mịn, đôi mắt đen láy, lúc nói chuyện luôn tươi cười nhưng không hiểu sao lại khiến viên cảnh sát vô thức cảm thấy căng thẳng.

Nhưng ngay sau đó, anh ta thấy cô hơi ngước mắt lên, giơ tay vẫy một cái:

“Nhóc mập, lại đây.”

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy nhóc mập Lý Hạo Hiên đang bám theo ba mẹ, một tay cầm que kem, vừa đi vừa ăn, trông vô cùng hưởng thụ.

Thế nhưng mẹ cậu nhóc lại đứng nguyên tại chỗ với vẻ cảnh giác:

“Tôi nói cho mấy người biết, ông cụ thành ra như vậy là do mấy người hại, đừng mong trốn tránh trách nhiệm! Cũng đừng hòng gọi con trai tôi qua đó!”

Nói xong, bà ta còn vỗ vai con trai: “Con không được nghe lời cô ta đâu nhé!”

Thế nhưng, vừa dứt lời, nhóc mập đã nhanh chóng tránh khỏi tay mẹ, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Tống Đàm, vừa thở phì phò vừa hỏi:

“Chị… chị ơi, chị ăn kem không?”

Rồi cậu bé giơ cao que kem đậu xanh đã bị l.i.ế.m nham nhở lên.

Viên cảnh sát: …... Chẳng phải lúc nãy nhóc này còn ăn vạ lăn lộn với mẹ để đòi điện thoại sao?!

Bí thư Tiểu Chúc cũng cảm thấy mở mang tầm mắt.

Chỉ có Quách Đông chưa từng thấy chiêu trò của thằng nhóc này, nên còn cười khen: “Ngoan ghê.”

Thao Dang

Mọi người: ……

Tống Đàm nhìn cây kem, lại nhìn sắc mặt của mẹ nhóc mập, đang méo mó đến mức không thể méo hơn, bỗng nở nụ cười vô cùng dịu dàng:

“Chị không ăn, chỉ muốn hỏi cậu vài câu thôi, cậu không được nói dối đâu nhé. Nào, vừa ăn vừa kể cho chú cảnh sát nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhóc mập rùng mình, lập tức cúi đầu, thành thật khai báo với viên cảnh sát trước mặt:

“Chú ơi, không liên quan đến bọn họ đâu ạ, là con cãi nhau với ông, con bỏ chạy nên ông mới ngất xỉu…”



Nhóc mập không giỏi sắp xếp câu chữ, lắp bắp mãi mới kể xong đầu đuôi câu chuyện.

Kết hợp với đoạn livestream, đối mặt với gia đình ông cụ đang không ngừng gây sự, viên cảnh sát cũng mất kiên nhẫn, ghi chép lại lời khai rồi phất tay:

“Được rồi, mọi chuyện rõ ràng như vậy, nếu mấy người nhất quyết muốn lừa gạt thì theo tôi lên đồn, xem thử pháp luật quy định thế nào.”

Vừa nghe câu này, hai người kia lập tức im thin thít.

Ở quê không có camera giám sát, bọn họ tưởng rằng có thể ăn vạ kiếm chác… Ai ngờ nhà này lại livestream chứ?

Còn nữa, thằng nhóc nhà mình, sao mà ngốc thế không biết?!

Trong khi đó, bí thư Tiểu Chúc nhiệt tình bắt tay viên cảnh sát, còn hứa rằng lần sau lên thành phố nhất định sẽ tặng một lá cờ thêu làm kỷ niệm…

Làm viên cảnh sát trẻ đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tự hào, miệng thì bảo “Đây là việc chúng tôi nên làm”, nhưng cũng không quên nói thêm “Chúng tôi có làm gì đâu mà…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tiễn bọn họ đi rồi, Tống Đàm cũng định về nhà. Nhưng đúng lúc này, ông lão Lý bỗng nhiên tỉnh lại.

“Đàm Đàm à…”

Ông cụ nằm trong phòng bệnh, yếu ớt gọi tên cô.

Tống Đàm giật giật tai, im lặng thở dài, rồi cũng đẩy cửa bước vào.

“Ông nội Lý, bây giờ ông thấy thế nào? Đừng lo lắng, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là nhất thời tức giận quá, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”

Bên cạnh ông cụ, con trai con dâu của ông cũng vội chen lên trước giường bệnh, trừng mắt lườm Tống Đàm, miệng còn lẩm bẩm:

“Cha à, cha hiền quá, giúp người ta làm không công chưa tính, giờ còn nhập viện, vậy mà có kẻ vô lương tâm lại chỉ biết chối bỏ trách nhiệm…”

Nhưng ông lão Lý không thèm để ý đến họ, mà quay sang nhìn bí thư Tiểu Chúc:

“Bí thư Chúc, tôi nghe nói bây giờ làm gì cũng phải có bằng chứng… Giờ, giờ cô quay video lại giúp tôi đi, nói rằng tôi tặng con bò Đại Hoàng cho nhà Đàm Đàm rồi.”

Hả?

Sao câu chuyện lại rẽ sang hướng này vậy?

Mọi người đều sững sờ.

Ông lão Lý ngày nào cũng sống nương tựa cùng Đại Hoàng, giờ chỉ mới ngất xỉu một chút, không phải bệnh nặng, cũng chẳng phải bị liệt, thế mà lại muốn đem Đại Hoàng cho người ta?

"Bác Lý, bác đây là…" Bí thư Tiểu Chúc cũng ngỡ ngàng.

Ông lão Lý còn chưa kịp lên tiếng, con dâu ông đã nhảy dựng lên, làm ầm trong phòng bệnh:

"Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chứ! Cha, có phải cha ngã đến lú lẫn rồi không? Một con bò đáng bao nhiêu tiền, trong lòng cha không có số sao? Còn muốn cho không người ta... Nhà họ còn giàu hơn mình cả trăm lần, liệu có thèm con bò của mình không?"

Ông lão Lý hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ:

"Chính vì nhà Tống Đàm có điều kiện tốt, ta mới muốn tặng con bò này cho họ! Không đưa Đại Hoàng đi, để lại cho các người bán t.hịt lấy tiền à?"

Ông thở hổn hển, đưa tay chỉ vào cháu trai mình:

"Trẻ con không hiểu chuyện, lời nó nói đều học từ các người cả! Nếu các người không nghĩ đến chuyện g.i.ế.t Đại Hoàng, nó có thể nói ra những lời đó sao?"

"Trước đây nhà nghèo, sống chẳng nổi, các ngườii muốn g.i.ế.t bò, ta cũng không ngăn cản. Nuôi súc vật chẳng lẽ lại quan trọng hơn người?"

"Nhưng bây giờ ta đâu bắt các người nuôi nó, các người cũng chẳng đến nỗi không sống nổi. Ta nói bao nhiêu lần rồi, Đại Hoàng là để bầu bạn với ta, không được g.i.ế.t! Các người nói gì với thằng bé hả?"

"Ngày nào ta cũng ở trong thôn, đều nhờ có Đại Hoàng bên cạnh. Nó cũng chẳng còn sống được bao năm nữa... Các người muốn ăn thịt, muốn bán lấy tiền, chẳng lẽ không thể đợi đến khi nó già c.h.ế.t hay sao..."

Vừa nói, mắt ông đã đỏ hoe.

Nghe vậy, con dâu ông lại nhảy dựng lên lần nữa: "Cha, cha đang nói điên nói khùng gì thế? Nhà ai nuôi gia súc mà chẳng để g.i.ế.t thịt? Nó dù sao cũng già rồi, giá bán cũng chẳng còn bao nhiêu, sớm một hai năm thì có sao đâu?"

"Ta không bán!"

Ông lão Lý lớn tiếng quát.

Hai chiếc giường bệnh bên cạnh, rèm được kéo kín mít, chẳng còn chút động tĩnh nào. Không cần hỏi cũng biết, mọi người đều đang vểnh tai nghe ngóng.

"Đại Hoàng là do ta nuôi, tiền mua bò cũng không phải của các người bỏ ra, ta nói không bán là không bán."

Ông nắm c.h.ặ.t lấy tay Tống Đàm:

"Tống Đàm, ta biết Kiều Kiều thích nó. Ta tặng con bò này cho nhà cháu, không phải tặng cho mọi người, mà là tặng cho Kiều Kiều! Nó vẫn còn làm được chút việc, chỉ mong cháu để nó sống nốt quãng đời còn lại một cách bình yên, được không?"

Lực tay ông dần siết chặt, ánh mắt già nua tràn đầy van nài.

Tống Đàm hiểu ý ông.

Ông đã già rồi, Đại Hoàng là tài sản trong nhà. Nếu con trai ông thực sự quyết tâm, tìm người đến dắt nó đi, ông cũng chẳng có sức mà ngăn cản.

Giống như lần này ông nằm viện, bên kia bọn họ còn đang tính toán xem moi tiền từ đâu, đến giờ ngay cả một cốc nước cũng chưa mang đến cho ông uống...

Nếu là trước kia, ông lão Lý tuyệt đối sẽ không dứt khoát như vậy.

Nhưng chuyện nhà họ Trương vừa mới xảy ra hồi đầu năm nay, ba đứa con chẳng đứa nào chịu góp mấy vạn bạc chữa bệnh. Nếu ông thật sự có chuyện gì, liệu còn mong chờ con trai mình hiếu thuận được sao?